Tổng luận Hoạt động chuyển giao công nghệ ở Hoa Kỳ

pdf
Số trang Tổng luận Hoạt động chuyển giao công nghệ ở Hoa Kỳ 52 Cỡ tệp Tổng luận Hoạt động chuyển giao công nghệ ở Hoa Kỳ 993 KB Lượt tải Tổng luận Hoạt động chuyển giao công nghệ ở Hoa Kỳ 0 Lượt đọc Tổng luận Hoạt động chuyển giao công nghệ ở Hoa Kỳ 1
Đánh giá Tổng luận Hoạt động chuyển giao công nghệ ở Hoa Kỳ
4.3 ( 6 lượt)
Nhấn vào bên dưới để tải tài liệu
Đang xem trước 10 trên tổng 52 trang, để tải xuống xem đầy đủ hãy nhấn vào bên trên
Chủ đề liên quan

Nội dung

Các chữ viết tắt ATIP AUTM CGCN CNR CRADA CTA DHS DOA DOC DOI DOT DOD DOE EPA FDA FLC FTTA HHS I/UCRS IDA IPO IPP IRS ITS KH&CN LES MLSC MTT MTTC NC&PT NIH NIS NIST NSF OTL OTT ORTA PSRI SBA SBIR STPI STTR TTP Đối tác đổi mới công nghệ nông nghiệp Hiệp hội các nhà quản lý công nghệ của các trường đại học Chuyển giao công nghệ Hội đồng Nghiên cứu Quốc gia Thỏa thuận họp tác nghiên cứu và phát triển Thỏa thuận thử nghiệm lâm sàng Bộ An ninh Nội địa Bộ Nông nghiệp Bộ Thương mại Bộ Nội vụ Bộ Giao thông Bộ Quốc phòng Bộ Năng lượng Cơ quan bảo vệ môi trường Cơ quan Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm Hoa Kỳ Liên minh Phòng thí nghiệm Liên bang cho hoạt động CGCN Luật chuyển giao công nghệ liên bang Bộ Y tế và Dịch vụ nhân sinh Trung tâm hợp tác nghiên cứu đại học/công nghiệp Viện Phân tích Quốc phòng Văn phòng quan hệ đối tác công nghiệp Chương trình đối tác đổi mới sáng tạo Sở thuế vụ Hoa Kỳ Viện khoa học viễn thông Khoa học và công nghệ Hiệp hội Li-xăng (Hoa Kỳ và Canađa) Trung tâm khoa học sự sống Massachusetts Viện nghiên cứu đổi mới chế tạo Trung tâm chuyển giao công nghệ Massachusetts Nghiên cứu và phát triển Viện Y tế Quốc gia Hệ thống đổi mới sáng tạo quốc gia Viện Tiêu chuẩn và Công nghệ Quốc gia Quỹ khoa học quốc gia Văn phòng li-xăng công nghệ Văn phòng chuyển gioa công nghệ Văn phòng nghiên cứu và ứng dụng công nghệ Các trường đại học, bệnh viện, trung tâm nghiên cứu phi lợi nhuận và các phòng thí nghiệm liên bang Cơ quan Quản lý Doanh nghiệp Nhỏ Nghiên cứu đổi mới sáng tạo doanh nghiệp nhỏ Viện Chính sách KH&CN Chương trình CGCN doanh nghiệp nhỏ Chương trình chuyển giao công nghệ 1 Lời giới thiệu Chuyển giao công nghệ (CGCN), thương mại hoá các kết quả nghiên cứu là một thế mạnh của Hoa Kỳ. Sự thành công của hoạt động này được biểu hiện ở số lượng bằng sáng chế được công bố, doanh thu từ li-xăng, các công ty mới được thành lập, lượng việc làm được tạo ra, ở mức độ tăng trưởng kinh tế, ngoài ra còn ở sự hỗ trợ và hưởng ứng của công chúng đối với nỗ lực nghiên cứu và phát triển (NC&PT) và các hoạt động CGCN. Hệ thống này đã phát triển trong nhiều thập kỷ qua và trở thành “Cuộc cách mạng khởi nghiệp”, đem lại sự thay đổi về cơ bản tính năng động của nền kinh tế Hoa Kỳ. Để hoạt động CGCN phát huy hiệu quả tốt nhất, Chính phủ Hoa Kỳ rất coi trọng việc tăng cường soạn thảo, thực thi pháp luật một cách nghiêm minh và hiệu quả, nhất là về quyền sở hữu trí tuệ, cạnh tranh công bằng để đảm bảo lợi ích cho các nhà nghiên cứu, sáng chế. Trong đó, Luật Bayh-Dole được thông qua vào năm 1980 và chưa bao giờ sửa đổi kể từ ngày đó, đã làm thay đổi sâu sắc khuôn khổ pháp lý cho thương mại hóa, chuyển giao kết quả nghiên cứu, sở hữu trí tuệ của các trường đại học và các cơ quan liên bang cho ngành công nghiệp. Đạo luật này đã cho phép các trường đại học và phòng thí nghiệm liên bang khai thác quyền sở hữu sáng chế, đồng thời có cơ hội làm việc với các công ty trong đàm phán giấy phép (độc quyền hay không độc quyền) những công nghệ đầy hứa hẹn. Nói chung, Luật Bayh-Dole đã củng cố sự thống trị của Hoa Kỳ và là bí quyết trong đổi mới và phát triển, tạo cảm hứng cho nhiều quốc gia học hỏi và áp dụng sáng tạo vào điều kiện của họ. Tuy nhiên, 30 năm sau sự ra đời của Luật Bayh-Dole, mô hình CGCN của Hoa Kỳ đang gặp phải những giới hạn. Một mặt, sự gia tăng sức mạnh khoa học và công nghệ (KH&CN) của các nước đang phát triển, đặc biệt là các nước mới nổi như Trung Quốc, mặt khác việc giảm ngân sách liên bang của Hoa Kỳ, việc di dời hoạt động NC&PT ra nước ngoài… là những yếu tố có tác động tiêu cực đến hoạt động chuyển giao công nghệ tại Hoa Kỳ. Nhằm cung cấp cho độc giả một bức tranh toàn cảnh về hoạt động CGCN ở Hoa Kỳ, chủ yếu là trong giai đoạn 5 năm gần đây, Cục Thông tin KH&CN Quốc gia biên soạn tổng luận “HOẠT ĐỘNG CHUYỂN GIAO CÔNG NGHỆ Ở HOA KỲ”. Tài liệu này cũng mô tả những sáng kiến khác nhau của Chính phủ liên bang và các tiểu bang để hỗ trợ và tăng cường hoạt động CGCN tại Hoa Kỳ. Xin trân trọng giới thiệu! CỤC THÔNG TIN KH&CN QUỐC GIA 2 I. CẢI CÁCH THỂ CHẾ VÀ CÁC SÁNG KIẾN THÚC ĐẨY HOẠT ĐỘNG CHUYỂN GIAO CÔNG NGHỆ 1.1. Cải cách thể chế, chính sách về chuyển giao công nghệ 1.1.1. Chính sách sở hữu trí tuệ Bảo hộ quyền sở hữu trí tuệ là một nhân tố cơ bản để tạo thuận lợi cho CGCN và khuyến khích thương mại hoá các kết quả nghiên cứu. Nếu có sự sở hữu rõ ràng thì các khoản đầu tư vốn quan trọng được an toàn hơn và giảm bớt rủi ro bị mất tiền đầu tư. Điều này là đặc biệt quan trọng cho các lĩnh vực, chẳng hạn như công nghệ y - sinh, nơi cần có thời gian phát triển dài (đôi khi lên tới 10 năm) và phải có sự đầu tư lớn. Công cụ chính của Chính phủ liên bang dùng để thúc đẩy CGCN là cấp quyền sở hữu trí tuệ cho những đối tượng thực hiện NC&PT do Liên bang tài trợ, chẳng hạn như các trường đại học, doanh nghiệp tư nhân và các chủ thể khác. Với nguồn sở hữu này, các đối tượng thực hiện NC&PT được tự do thương mại hoá các kết quả và gặt hái lợi ích kinh tế. Có một số luật quy định đối với hoạt động CGCN có liên quan đến những nghiên cứu được Chính phủ liên bang tài trợ. Những luật cơ bản là Luật Bayh-Dole và Luật Stevenson-Wydler. Luật Bayh-Dole có liên quan đến CGCN của phần lớn NC&PT do Chính phủ liên bang tài trợ. Trong số chi cho NC&PT trị giá 81 tỷ USD do Liên bang tài trợ trong năm tài khóa 2003, Luật Bayh-Dole chi phối 77%, Luật Stevenson-Wydler 20%, Luật Vũ trụ 2% và Luật Năng lượng 1%. Cơ sở để bảo hộ sở hữu trí tuệ ở Hoa Kỳ là Luật Sáng chế. Cơ cấu cơ bản của Luật đã được thông qua năm 1952 và kể từ đó đã có một loạt các bổ sung sửa đổi giúp tăng cường thêm rất nhiều sự bảo hộ quyền sáng chế. Những cải cách bao gồm các quyết định như: - Vi khuẩn cải biến hoặc mọi thứ do con người làm ra đều có thể được cấp bằng sáng chế (1980); - Lập ra một toà án riêng cho các vụ tố tụng sáng chế (1982); - Đặt thời hạn 14 năm cho tất cả các bằng sáng chế và thiết kế (1982); - Được phép mở rộng thời hạn của bằng sáng chế do sự chậm trễ của Cục Dược phẩm Liên bang (1984 và 1988); - Thành lập một uỷ ban về tố tụng sáng chế (1984); - Mở rộng thời hạn bảo hộ sáng chế lên 20 năm (1994); - Mở rộng thời hạn bảo hộ các quy trình công nghệ sinh học (1995); - Mở rộng thời hạn bảo hộ các quy trình kinh doanh (1998). Danh mục các phát triển tương tự cũng có đối với Luật về quyền tác giả. 1.1.2. Ban hành Luật Bayh-Dole Sau Chiến tranh thế giới lần thứ II, các nghiên cứu khoa học ở Hoa Kỳ phần lớn được tài trợ bởi Chính phủ Liên bang. Sự tài trợ cho nghiên cứu của liên bang đã chuyển từ khu vực 3 công nghiệp tư nhân sang các trường đại học và các tổ chức phi lợi nhuận, nhấn mạnh vào nghiên cứu và phát triển khoa học cơ bản. Từ năm 1935-1980, sự tài trợ của liên bang cho NC&PT của các trường đại học đã tăng từ 138 triệu USD lên 7,8 tỷ USD (1996). Mặc dù đầu tư tăng lên nhưng số lượng bằng sáng chế từ những nghiên cứu do liên bang tài trợ lại giảm. Ngoài ra, chỉ một số ít sản phẩm được thương mại hóa từ những nghiên cứu do liên bang tài trợ ở trường đại học. Giữa những năm 1970, nhiều quan chức tin rằng các nhà nghiên cứu ở các trường đại học không công bố thông tin về sáng chế và đổi mới để giữ lợi thế học thuật. Hơn nữa, trong số 28.000 bằng sáng chế do Chính phủ liên bang sở hữu chỉ có dưới 5% được chuyển giao cho khai thác, trong khi các công ty có thể chuyển giao được tới 25-30% số bằng sáng chế mà Chính phủ không giữ lại quyền sở hữu. Tỷ lệ sử dụng thấp và tỷ lệ đổi mới giảm là do những yêu cầu bàn giao của Chính phủ đối với các bằng sáng chế được phát triển với sự tài trợ của liên bang, CGCN không hiệu quả của các cơ quan cấp tài trợ của liên bang, sự miễn cưỡng của các cơ quan cấp giấy phép độc quyền cho các công ty và thiếu cơ chế khuyến khích các nhà nghiên cứu ở các trường đại học đăng ký sáng chế. Nhưng trong các phòng thí nghiệm do Chính phủ liên bang tài trợ, các quyền về những phát hiện và li-xăng thuộc về Chính phủ liên bang, điều này khuyến khích các doanh nghiệp thiết lập quan hệ đối tác. Trong thời kỳ này, các viện nghiên cứu của Hoa Kỳ được thúc đẩy bởi những lý tưởng trí tuệ của khoa học và việc tìm kiếm một nguồn tri thức mới hơn. Tự do trao đổi ý tưởng giữa các nhà nghiên cứu cũng là một giá trị chung cho cộng đồng khoa học. Nói cách khác, quan hệ đối tác với ngành công nghiệp không phải là một ưu tiên của khu vực đại học trong giai đoạn này. Tuy nhiên, từ những năm 1970, với những ưu tiên của Chính phủ liên bang hướng vào cuộc chiến tại Việt Nam và các vấn đề chính sách quan trọng khác, tài trợ cho nghiên cứu khoa học đã bị giảm. Các li-xăng của Nhà nước hầu như không tạo ra bất kỳ doanh thu nào: con số thống kê năm 1979, trong 28.000 li-xăng do Chính phủ nắm giữ chỉ có dưới 5% được triển khai. Theo Thượng nghị sĩ Birch Bayh, "Những khám phá bị đút vào ngăn kéo ngày càng nhiều, Hoa Kỳ đã dành 30 tỷ USD cho nghiên cứu những ý tưởng không giúp ích cho bất cứ ai. Các công ty không quan tâm phát triển công nghệ mà họ không có lixăng”. Trong những năm 1970, Hoa Kỳ đã đánh mất lợi thế kinh tế và công nghệ của mình trên thế giới. Đến những năm 1980, Hoa Kỳ đã trải qua một cuộc suy thoái khoa học và kinh tế, lạm phát cao và sự sụt giảm về số lượng bằng sáng chế được cấp. Trong đầu những năm 1980, điều cần thiết của các trường đại học là tìm kiếm các nguồn tài trợ mới và sự xuất hiện của thành phần kinh tế mới dựa trên tri thức khoa học, chẳng hạn như công nghệ sinh học, dẫn dắt khu vực hàn lâm và khu vực tư nhân đến với nhau để phát triển quan hệ đối tác. Nhưng việc xích lại gần nhau này lại chưa có một khuôn khổ pháp lý để điều chỉnh. Khoảng trống pháp lý này đã được lấp đầy bởi Luật Bayh-Dole tháng 12 năm 1980, nó nhanh chóng được Quốc hội thông qua. Luật Bayh-Dole thường được coi là bộ luật, bao gồm Luật về các thủ tục cấp bằng sáng chế cho trường đại học và doanh nghiệp nhỏ (1980), Luật Nhãn hiệu hàng hoá (1984) và Luật Điều hành 12591 (1987). Luật Bayh-Dole, được hỗ trợ bởi hai Thượng nghị sĩ Birch Bayh và Bob Dole, định 4 nghĩa lại các quyền về các khám phá trong nghiên cứu của Chính phủ liên bang. Nó trao các quyền li-xăng về các sáng chế cho các doanh nghiệp nhỏ và các tổ chức phi lợi nhuận, nhất là các trường đại học. Các trường đại học đã trở nên tự do hơn nhiều trong quản lý sở hữu trí tuệ và các nhà nghiên cứu từ nay đã có thể có bằng sáng chế và công bố nghiên cứu của họ. Theo Luật Bayh-Dole, các trường đại học có thể không chuyển giao các quyền tác giả, mà chỉ cấp giấy phép (bán li-xăng). Các chính sách thống nhất về bằng sáng chế liên bang và những hướng dẫn cấp giấy phép được xây dựng theo Luật Bayh-Dole. Để đảm bảo lợi ích cho nền kinh tế Hoa Kỳ, Luật Bayh-Dole quy định các sản phẩm được sản xuất theo giấy phép độc quyền về căn bản phải được sản xuất tại Hoa Kỳ. Luật Bayh-Dole khuyến khích trường đại học đăng ký sáng chế bằng cách yêu cầu các nhà thầu chia sẻ tiền bản quyền với các nhà sáng chế và đầu tư tiền bản quyền còn lại (sau khi trừ chi phí) vào giáo dục và nghiên cứu trong đại học. Việc Luật Bayh-Dole được ban hành còn được kỳ vọng giúp đảo ngược suy thoái kinh tế Hoa Kỳ. Luật Bayh-Dole cho phép việc "sử dụng hệ thống cấp bằng sáng chế để thúc đẩy việc sử dụng sáng chế được tạo ra từ nghiên cứu được liên bang hỗ trợ". Luật Bayh-Dole được ban hành để khuyến khích thương mại hóa bằng cách cho phép các tổ chức phi lợi nhuận (như các trường đại học) và các doanh nghiệp nhỏ giữ lại quyền sở hữu đối với những “đối tượng sáng chế” được thực hiện bằng tài trợ của liên bang để vượt qua những khó khăn về kinh tế. Luật Bayh-Dole cũng có những quy định để đảm bảo rằng Chính phủ có được những quyền thỏa đáng đối với các sáng chế được liên bang tài trợ để đáp ứng các nhu cầu của Chính phủ và bảo vệ công chúng trước những hành vi không sử dụng hoặc sử dụng bất hợp lý sáng chế. Ngoài ra, Chính phủ có thể khước từ độc quyền (march-in right)1 và yêu cầu chuyển giao giấy phép cho Chính phủ hoặc bên thứ ba khi việc đó liên quan đến sức khỏe hoặc an toàn hoặc những nỗ lực để thương mại hóa được coi là không thỏa đáng. Tác động của Luật Bayh-Dole đối với Hoa Kỳ Trước khi Luật Bayh-Dole được ban hành, mọi quyền sở hữu sáng chế đều thuộc Chính phủ và không một ai được khai thác các kết quả nghiên cứu khi không có sự đàm phán vất vả với cơ quan hữu quan của Chính phủ. Mục đích đặc biệt của Luật Bayh-Dole là “sử dụng hệ thống cấp bằng sáng chế để thúc đẩy việc sử dụng sáng chế phát sinh từ các nghiên cứu và phát triển được liên bang tài trợ”. Đạo luật Bayh-Dole cơ bản được cho rằng đã có tác động tích cực và đáp ứng mục tiêu đặc biệt của nó. Năm 1980, Luật Bayh-Dole cũng đã là chủ đề của nhiều chỉ trích vì nó tạo điều kiện cho ngành công nghiệp tiếp cận các sáng chế được tài trợ bởi người nộp thuế. Tuy nhiên, tác động của Luật Bayh-Dole đối với hoạt động nghiên cứu của Hoa Kỳ là không thể phủ nhận. Chỉ 10 năm sau khi Luật được thông qua, số lượng các văn phòng CGCN trong các trường đại học đã được tăng từ 25 lên 200. 1 Quyền cho phép cơ quan tài trợ, theo chủ quan hoặc yêu cầu của bên thứ ba, khước từ sự độc quyền của sáng chế và cấp các giấy phép bổ sung cho “các bên đề nghị hợp lý”. 5 Kể từ khi ban hành Luật Bayh-Dole, Hoa Kỳ đã trải qua một sự gia tăng đáng kể số lượng bằng sáng chế được cấp cho các trường đại học và thương mại hóa các công nghệ của trường đại học. Luật Bayh-Dole đã "mở khóa cho tất cả những phát minh và khám phá được thực hiện trong các phòng thí nghiệm trên khắp Hoa Kỳ với sự trợ giúp từ tiền thuế... [và] giúp đảo ngược sự trượt dốc của ngành công nghiệp". Gần đây, nhiều nước đã ban hành hoặc đề xuất luật dựa theo Luật Bayh-Dole của Hoa Kỳ. Nhiều nước có thể sẽ dựa vào Luật Bayh-Dole với hy vọng đảo ngược được những tác động tiêu cực của tình hình kinh tế. Về mặt định lượng, số lượng đăng ký sáng chế của các trường đại học tăng đáng kể sau khi Luật Bayh-Dole được thông qua. Trước khi có đạo luật này, số lượng bằng sáng chế của các trường đại học được cấp tăng một phần ba từ năm 1969-1974 và gần như giữ nguyên mức này từ năm 1974-1979. Sau khi ban hành Luật Bayh-Dole, số lượng bằng sáng chế được cấp tăng gấp đôi qua các năm 1979-1984, 1984-1989 và 1989-1997. Tỷ lệ bằng sáng chế của các trường đại học đã tăng từ dưới 1% vào năm 1975 lên gần 2,5% năm 1990. Từ 1975-1990, tỷ lệ bằng sáng chế trên tài trợ cho nghiên cứu và phát triển của các trường đại học tăng gấp đôi trong khi tỷ lệ này giảm về tổng thể. Sau khi Luật Bayh-Dole được ban hành, sự gia tăng số lượng bằng sáng chế của trường đại học được cấp đã đi kèm với sự gia tăng hoạt động cấp phép chuyển giao sáng chế. Số lượng các trường đại học có văn phòng CGCN và cấp li-xăng tăng từ 25 vào năm 1980 lên 200 vào năm 1990. Ngoài ra, doanh thu từ việc cấp li-xăng của các trường đại học thành viên của Hiệp hội Các nhà quản lý Công nghệ trường đại học (AUTM) đã tăng từ 222 triệu USD vào năm 1991 lên 698 triệu USD năm 1997 và 1,25 tỷ USD năm 2006. 2.547 sản phẩm mới đã được thương mại hóa từ các li-xăng của các trường đại học trong giai đoạn 1998-2003. Các hoạt động CGCN thông qua Luật Bayh-Dole đã giúp thành lập được các doanh nghiệp mới, tạo ra các ngành công nghiệp mới và mở ra các thị trường mới. Kể từ năm 1980, li-xăng của các trường đại học dẫn đến sự hình thành của 4.081 công ty mới, tạo ra gần 260.000 việc làm và đóng góp 40 tỷ USD mỗi năm cho nền kinh tế Hoa Kỳ. Ví dụ, các công ty như Genetech và Amgen đã dựa vào những sản phẩm CNSH đầu tiên nhờ những nghiên cứu lấy kinh phí từ Chính phủ Liên bang. Dựa trên những số liệu thống kê này, rõ ràng rằng Luật Bayh-Dole đã đáp ứng được mục đích khuyến khích thương mại hóa từ các nghiên cứu và phát triển được liên bang tài trợ. Năm 2000, số lượng các công ty khởi nghiệp (start-up) dựa trên các sáng chế của trường đại học ở Hoa Kỳ đã tăng gấp 5 lần. Luật này cùng với Luật Stevenson - Wydler về đổi mới công nghệ năm 1986, trong đó cũng đề cập tới các bằng sáng chế và li-xăng do các các phòng thí nghiệm liên bang nắm giữ, đồng thời quy định các phòng thí nghiệm liên bang phải dành một phần hoạt động của mình cho CGCN. Quốc hội Hoa Kỳ sau đó đã sửa đổi Luật Thương mại hóa Chuyển giao công nghệ (Technology Transfer Commercialization Act) năm 2000, nhằm cải thiện hai luật trên. Với sự thay đổi này, các phòng thí nghiệm liên bang đã có cơ hội tạo dựng quan hệ hợp tác nghiên cứu với nhiều cơ quan liên bang. Các phòng thí nghiệm cũng được khuyến khích phát triển quan hệ đối tác với các tổ chức nghiên cứu công (trường đại học, các quỹ…) và các doanh nghiệp vừa và nhỏ. Luật này cũng yêu 6 cầu 114 cơ quan liên bang có các phòng thí nghiệm liên bang có năng suất cao (của Bộ Nông nghiệp (USDA), Bộ Thương mại (DOC), Bộ Quốc phòng (DOD), Bộ Năng lượng (DOE), Bộ Y tế và Dịch vụ Nhân sinh (HHS), Bộ Giao thông (DOT), Cục Bảo vệ Môi trường (EPA), NASA…) thực hiện báo cáo định kỳ về hoạt động thương mại hóa của họ. Năm 1980, Luật Bayh-Dole cũng đã là chủ đề của nhiều chỉ trích vì nó tạo điều kiện cho ngành công nghiệp tiếp cận các sáng chế được tài trợ bởi người nộp thuế. Những chỉ trích đối với Luật Bayh-Dole dường như dựa trên cơ sở vốn cho rằng các trường đại học phải theo đuổi lý tưởng nghiên cứu cơ bản và phải là những cơ sở nghiên cứu. Một trong những chỉ trích là động cơ để tạo ra các sáng chế có thể được thương mại hóa sẽ chuyển những nghiên cứu ở đại học từ nghiên cứu cơ bản sang nghiên cứu ứng dụng và triển khai. Theo Quỹ Nghiên cứu Quốc gia (NSF), nghiên cứu cơ bản do các trường đại học thực hiện mà không có sự tài trợ của ngành công nghiệp đã lớn hơn cả nghiên cứu ứng dụng và triển khai kể từ cuối thập kỷ 1960. Một số chuyên gia cho rằng, Luật Bayh-Dole năm 1980 đã gây chuyển dịch ra khỏi các hoạt động nghiên cứu cơ bản, xu thế phát triển nghiên cứu cơ bản giảm sút sau năm 1981, còn xu thế phát triển nghiên cứu ứng dụng và triển khai tăng lên. Điều này rõ ràng đã không xảy ra. Hơn nữa, tài trợ của các cơ quan liên bang cho các dự án ở đại học đã không cho thấy sự chuyển dịch ra khỏi nghiên cứu cơ bản. Kinh phí từ các cơ quan liên bang trên tổng kinh phí cho nghiên cứu thực hiện tại các trường đại học trung bình chiếm 68% nghiên cứu cơ bản, 53% nghiên cứu ứng dụng và 62% hoạt động triển khai, từ 1953-1997. Luật Bayh-Dole có thể khuyến khích các trường đại học theo đuổi nghiên cứu ứng dụng và triển khai để tạo ra các bằng sáng chế và thu nhập từ các giấy phép chuyển giao bằng sáng chế. Những phê phán cũng cho rằng Luật Bayh-Dole hạn chế "khoa học mở" bằng việc giảm hoặc trì hoãn công bố thông tin. Bất kỳ chương trình khuyến khích bằng sáng chế nào đều không được hạn chế "khoa học mở". Luật sáng chế có mục đích ngăn chặn tất cả các đổi mới được giữ như bí mật thương mại. Thay vào đó, luật sáng chế đòi hỏi phải tiết lộ vì lợi ích của xã hội để đổi lấy sự độc quyền. Nó cũng chống lại việc hạn chế "khoa học mở" xảy ra bởi trì hoãn xuất bản hoặc các yêu cầu hạn chế trong các hợp đồng li-xăng. Sự hạn chế này được khẳng định dựa trên bằng chứng, một cuộc khảo sát 112 trường hợp chuyển giao dẫn đến các thỏa thuận cấp li-xăng với các trường đại học cho thấy chỉ có 27% các thỏa thuận giấy phép có điều khoản đặc biệt cho phép xóa thông tin khỏi công bố, 44% có điều khoản trì hoãn xuất bản, trung bình là 3,9 tháng và lâu nhất là 12 tháng. Như vậy, khan hiếm thông tin là do tác động của Luật Bayh-Dole lên "khoa học mở". Mặc dù tác động của nó không thể được xác định chính xác, nhưng dường như theo các điều tra thì mức tác động của Luật Bayh-Dole đối với "khoa học mở" là tối thiểu. Một số phê phán cũng cho là Chính phủ Hoa Kỳ và các trường đại học hạn chế quyền tiếp cận nghiên cứu cơ bản. Một số nhà nghiên cứu cho rằng những quan hệ đối tác BắcNam là một yếu tố quan trọng trong việc tiếp cận công nghệ của các nước đang phát triển. Sự kiểm soát và sở hữu tập trung của các nước phát triển đối với các công nghệ cần thiết cho việc nghiên cứu trong lĩnh vực nông nghiệp và sức khỏe gây ra khả năng các nhu cầu của những nước nghèo không được đáp ứng bởi những tiến bộ công nghệ... Trong danh 7 mục đầu tư bằng sáng chế của mình, các trường đại học và các tổ chức phi lợi nhuận của Hoa Kỳ nắm giữ một nguồn tài nguyên giá trị mà các nước đang phát triển ngày càng bị hạn chế tiếp cận. Trong khi các khu vực công của Hoa Kỳ sở hữu khoảng 2,5% bằng sáng chế trên tất cả các lĩnh vực công nghệ, thì trong nông nghiệp câu chuyện lại hoàn toàn khác, gần 1/4 bằng sáng chế thuộc sở hữu của các trường đại học và các tổ chức nghiên cứu phi lợi nhuận. Trong y tế, cũng vậy, các bằng sáng chế hướng vào các nhu cầu của các nước đang phát triển đều do các trường đại học nắm giữ. Thực tế trên trực tiếp dẫn đến sự phê phán rằng nghiên cứu cơ bản bị sao nhãng. và ngụ ý rằng các nước phát triển sử dụng bằng sáng chế và các quyền sở hữu trí tuệ khác để chinh phục các nước đang phát triển. Phê bình này không xem xét đến việc là những vấn đề này sẽ vẫn tồn tại cho đến khi các nước đang phát triển có được năng lực và khả năng để khẳng định các quyền, kế hoạch và lợi ích riêng của mình. Nó cũng củng cố ý kiến cho rằng các nước đang phát triển không có khả năng đổi mới và thiết lập hệ thống bảo vệ tài sản trí tuệ mà không có sự hỗ trợ của các nước phát triển. Phát triển cơ sở hạ tầng, hệ thống y tế công cộng và công nghệ tinh xảo hướng vào các nhu cầu và sự quan tâm riêng của mỗi nước có thể là giải pháp tốt nhất cho các nước đang phát triển có thể trở thành tự chủ. Những yêu cầu cần thiết cho việc áp dụng hiệu quả Đạo luật Bayh-Dole Hoa Kỳ kỳ vọng Luật Bayh-Dole có thể giúp họ thoát ra khỏi cuộc suy thoái kinh tế và công nghệ của những năm 1970. Kể từ khi ban hành, Bayh-Dole đã có một tác động to lớn đến lợi thế công nghệ và kinh tế mà Hoa Kỳ đã duy trì trong vòng 3 thập kỷ qua. Luật Bayh-Dole đã thu hẹp khoảng cách giữa nghiên cứu được chính phủ tài trợ và ứng dụng công nghiệp, cho phép Hoa Kỳ trở thành nước đứng đầu thế giới trong các lĩnh vực như máy tính và công nghệ y sinh học. Gần đây, Trung Quốc, Nhật Bản và Hàn Quốc đã nhìn vào Luật Bayh-Dole với hy vọng chống lại các tác động của cuộc khủng hoảng thị trường tài chính châu Á. 30 năm sau khi Luật Bayh-Dole được ban hành, thế giới trải qua một cuộc khủng hoảng kinh tế tương tự như những gì Hoa Kỳ phải đối mặt vào năm 1970 và các nước châu Á đã trải qua vào cuối những năm 1990. Để chống lại tác động tiêu cực của tình hình kinh tế, các quốc gia muốn học hỏi và xây dựng một đạo luật như Luật Bayh-Dole và những đạo luật khác có khả năng để làm theo. Việc áp dụng thành công Luật Bayh-Dole đòi hỏi những ưu đãi về pháp luật và xã hội ở cấp chính phủ và trường đại học. Phân tích các điều kiện kinh tế, pháp luật, giáo dục và công nghiệp của Hoa Kỳ và sau này là một số quốc gia áp dụng theo như Nhật Bản, Hàn Quốc và Trung Quốc trước và sau khi ban hành Luật Bayh-Dole, các yếu tố sau đây cần thiết cho việc áp dụng hiệu quả Luật Bayh-Dole: Về phía Chính phủ 1. Luật sáng chế ổn định và minh bạch với sự thực thi hiệu quả: Hoa Kỳ, Nhật Bản và Hàn Quốc đều đã ban hành luật sở hữu trí tuệ mạnh mẽ và hiệu quả trước khi ban hành Luật Bayh-Dole. Cơ quan Quản lý Bằng sáng chế và Nhãn hiệu hàng hoá Hoa Kỳ, Cơ quan Quản lý Bằng sáng chế Nhật Bản và Cơ quan Sở hữu trí tuệ Hàn Quốc là 3 trong 5 cơ quan sáng chế lớn nhất trên thế giới. Nhật Bản, Hàn Quốc và Hoa Kỳ từ lâu đã thiết lập luật bằng 8 sáng chế. Luật bằng sáng chế của Nhật Bản được thiết lập vào năm 1868, Luật bằng sáng chế của Hàn Quốc được thiết lập vào năm 1908, Luật bằng sáng chế của Hoa Kỳ được thiết lập vào năm 1790. Luật bằng sáng chế của Trung Quốc là tương đối mới, được thiết lập vào năm 1984. Ngoài ra, theo bảng xếp hạng Chỉ số Quyền Sở hữu Trí tuệ Quốc tế năm 2010 thì chỉ số quyền sở hữu trí tuệ của Hoa Kỳ đứng thứ nhất, Nhật Bản đứng thứ 4, Hàn Quốc đứng thứ 23 và Trung Quốc đứng thứ 63. Luật sở hữu trí tuệ ổn định và minh bạch với sự thực thi hiệu quả là cần thiết để thiết lập khuyến khích sáng chế và chuyển giao và để xã hội hiểu và tôn trọng các quyền sáng chế. Hơn nữa, pháp luật cần phải xác định rõ chủ sở hữu của bằng sáng chế được phát triển với sự tài trợ của liên bang (thông qua luật liên bang, luật lao động, hoặc quy định). Không xác định chủ sở hữu và những người có thể hưởng lợi từ bằng sáng chế sẽ không khuyến khích thương mại hóa. Công ty ít có khả năng đầu tư kinh phí cần thiết để thương mại hóa một sản phẩm nếu thấy ít có khả năng hoàn vốn đầu tư. Quyền loại trừ cấp cho chủ sở hữu bằng sáng chế làm giảm nguy cơ vốn có liên quan đến đầu tư. Luật cấp quyền sở hữu đối với những sáng chế được liên bang tài trợ cho trường đại học và yêu cầu các trường đại học chia sẻ tiền bản quyền với nhà sáng chế là phương thức hiệu quả nhất để lôi kéo các nhà nghiên cứu của các trường đại học đăng ký sáng chế. Trường đại học trở thành thực thể tốt nhất thông qua đó các sáng chế của trường đại học có thể được thương mại hóa khi có một văn phòng chuyển giao công nghệ hoạt động hiệu quả đại diện cho trường đại học. Chính phủ tỏ ra là nơi chuyển giao công nghệ không hiệu quả ở các quốc trên. 2. Cam kết của chính phủ cho giáo dục kỹ thuật và khoa học, nghiên cứu và cơ sở hạ tầng liên quan: cam kết của chính phủ cho giáo dục kỹ thuật, khoa học và nghiên cứu đòi hỏi nguồn tài trợ dồi dào của nhà nước, để cho nghiên cứu của các trường đại học không bị ảnh hưởng bởi ngành công nghiệp và thương mại. Tài trợ của nhà nước dồi dào cho phép các giáo sư và các nhà nghiên cứu toàn tâm vào nghiên cứu học thuật (chứ không phải nghiên cứu ứng dụng). Quỹ nghiên cứu quốc gia cũng cho phép lực lượng học thuật này thực hiện nghiên cứu cơ bản, đưa đến sự tăng trưởng trong các lĩnh vực mới của khoa học và công nghệ. Cuối cùng, tài trợ nhà nước dồi dào cung cấp vốn sở hữu cần thiết để hình thành các công ty mới từ những đổi mới của trường đại học. Chính phủ Hoa Kỳ tài trợ hơn 94% kinh phí cho nghiên cứu và phát triển trong các trường đại học. Năm 2007, Nhật Bản tài trợ gần 97%, Hàn Quốc tài trợ 85% và Trung Quốc tài trợ 65% trong tổng chi tiêu NC&PT của các trường đại học. Đầu tư mạnh cho NC&PT của các trường đại học cho phép Hoa Kỳ tham gia vào các lĩnh vực như công nghệ sinh học, máy tính, bán dẫn… tạo ra các môi trường phát triển công nghệ, chẳng hạn như Silicon Valley. Ngoài ra, năm 1999, Hàn Quốc tài trợ gần 89% nghiên cứu của các trường đại học. Điều nổi bật vào thời gian này là sự tài trợ được hướng tới CGCN. Hàn Quốc chuyển sang một chiến lược lấy thị trường để kéo đổi mới và cam kết CGCN, cho phép nền kinh tế phục hồi chỉ trong một vài năm. Tài trợ mạnh cho các trường đại học cũng cho phép Hoa Kỳ có một hệ thống trường đại học lớn có uy tín với lực lượng đông đảo các nhà nghiên cứu, giảng viên dành nhiều thời gian cho nghiên cứu. Cuối cùng, sự ảnh hưởng của ngành công nghiệp, sự mập mờ về quyền sở hữu sẽ làm 9 giảm sự khuyến khích đăng ký sáng chế. Chẳng hạn, hoạt động đăng ký sáng chế của các trường đại học Trung Quốc tiếp tục phát triển, mặc dù các ngành công nghiệp tài trợ mạnh và các trường đại học không được giữ lại quyền sở hữu và chia sẻ tiền bản quyền, có thể bởi vì các bằng sáng chế của giảng viên được tính ngang với các công bố xuất bản. Trong trường hợp này, động lực xin cấp bằng sáng chế liên quan đến uy tín học thuật và xúc tiến việc làm hơn là lợi ích tài chính tiềm năng. 3. Ảnh hưởng hạn chế của chính phủ đối với ngành công nghiệp và trường đại học: Nguy cơ mất độc quyền làm giảm khuyến khích đầu tư vào thương mại hóa một bằng sáng chế. Ở các nước kể trên, mọi mô phỏng Luật Bayh-Dole đều có lựa chọn của chính phủ cấp giấy phép hay giữ quyền sở hữu sáng chế được phát triển bằng tài trợ của chính phủ vì mục đích an toàn hoặc y tế công cộng hoặc khi người sở hữu bằng sáng chế không cố gắng đúng mức để thương mại hóa. Chính phủ về cơ bản nên cho phép các trường đại học tự trị trong nghiên cứu, điều này khiên vô số các dự án nghiên cứu khác nhau có thể được theo đuổi. Phương pháp tiếp cận tự do hoạt động của Chính phủ Hoa Kỳ đối với nghiên cứu của các trường đại học cho phép nghiên cứu tiến vào nhiều lĩnh vực khác nhau. Hơn nữa, chính phủ không nên cố chỉ đạo ngành công nghiệp. Nhu cầu thị trường sẽ dẫn dắt ngành công nghiệp, do đó, nhu cầu sẽ lái thương mại hóa. Hoa Kỳ trước khi ban hành Luật Bayh-Dole đã có một kinh nghiệm tương tự về sự can thiệp của chính phủ: Chính phủ Hoa Kỳ không cấp giấy phép độc quyền đối với sáng chế được Chính phủ tài trợ, điều này làm giảm giá trị của những sáng chế được phát triển dựa trên tài trợ công và làm suy yếu sự khuyến khích ngành công nghiệp đầu tư vào thương mại hóa. Hạn chế này đã diễn ra cho đến khi được Luật Bayh-Dole gỡ bỏ, Luật cho phép các bằng sáng chế của các trường đại học có thể được chuyển giao cho ngành công nghiệp để thương mại hóa. Cuối cùng, các trường đại học phải là một thực thể pháp lý độc lập với chính phủ. Ngoài ra, các trường đại học dường như hoạt động tốt nhất khi họ theo đuổi các chính sách và sáng kiến của chính họ hơn của chính phủ, bằng chứng có thể thấy ở các trường đại học ở Hàn Quốc và Hoa Kỳ. Về phía các trường đại học 1. Hợp đồng lao động rõ ràng và phù hợp với các chính sách và hướng dẫn chính thức về bằng sáng chế: Như đã nêu ở trên, quyền sở hữu bằng sáng chế được phát triển với sự tài trợ của chính phủ nên trao cho các trường đại học. Điều này có thể được thực hiện bằng pháp luật và/hoặc bằng hợp đồng lao động. Hợp đồng lao động cũng nên xác định quyền sở hữu đối với bằng sáng chế được phát triển (như hợp tác nghiên cứu trường đại học - ngành công nghiệp...). Những quy định này sẽ loại bỏ bất kỳ xung đột nào về quyền sở hữu. Hợp đồng cũng cần phải có quy định chia sẻ tiền bản quyền hay lợi nhuận, như vậy mới khuyến khích nghiên cứu khám phá. Điều này cũng có thể được thực hiện bằng pháp luật. Các chính sách việc làm nên có các hướng dẫn công bố thông tin bằng sáng chế để thúc đẩy thông tin liên lạc giữa các nhà nghiên cứu, các trường đại học và văn phòng CGCN. 2. Văn phòng CGCN hiệu quả và có năng lực: Việc thành lập một văn phòng CGCN có khả năng và kinh nghiệm thích hợp là điều cần thiết để thương mại hóa các sáng chế của trường đại học. Văn phòng CGCN không nên chỉ là nơi cấp li-xăng công nghệ, các văn 10
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.