Một người chồng, ba đám tang

pdf
Số trang Một người chồng, ba đám tang 8 Cỡ tệp Một người chồng, ba đám tang 142 KB Lượt tải Một người chồng, ba đám tang 0 Lượt đọc Một người chồng, ba đám tang 0
Đánh giá Một người chồng, ba đám tang
5 ( 22 lượt)
Nhấn vào bên dưới để tải tài liệu
Để tải xuống xem đầy đủ hãy nhấn vào bên trên
Chủ đề liên quan

Nội dung

Một người chồng, ba đám tang **** Chương 1. Một người chồng Tôi bước đi trên sàn nhà tinh tế đến từng vân gỗ, không một khe hở, không một sai sót, hoàn hảo đến từng chi tiết. Hai bên vách tường được chạm trổ tinh xảo, từng nét khắc đều toát lên sự tài hoa của người thợ. Dưới ánh trăng trong vắt chiếu vào từ cuối hàng lang, những bông hoa, những chiếc lá uốn lượn huyền ảo như xoáy sâu vào đôi mắt tôi, tấn công thị giác của tôi. Tôi đưa tay lên sờ vào bức tường quen thuộc nhưng không thể cảm nhận được gì. Tôi lại bước đi tiếp trên sàn gỗ mà không phát ra tiếng kẽo kẹt nào. Màn đêm tĩnh lặng đến đáng sợ. Cô đơn đến khủng khiếp. Tôi đứng trước một căn phòng, do dự không biết có nên đi vào. Nhưng khi nghe thấy tiếng ho nhẹ từ trong truyền ra, tôi bỗng giật mình và nhận ra mình đã chạy vào phòng từ lúc nào không hay. Nhưng trong phòng, không ai để ý đến tôi, giống như tôi không tồn tại. Khẽ thở dài, tôi lại nhìn về phía chiếc giường ở cạnh cửa sổ. Một người đàn ông đang nằm hút thuốc, mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Ngoài ba mươi , cái tuổi mà đáng lẽ ra là thời hoàng kim của một người đàn ông nhưng anh lại tiều tụy, thiếu sức sống như đã đi qua rất nhiều cuộc đời. Đêm nào cũng vậy, tôi cũng chỉ biết đứng trong căn phòng này, nhìn anh, nhìn dáng vẻ đáng thương của anh. Từng đám, từng đám khói thuốc cứ lượn lờ quanh anh như những con mắt từ địa ngục đang theo dõi anh, đói khát, chỉ chực chờ lôi kéo anh xuống nơi khủng khiếp nhất của thế gian. Nhưng chẳng phải, nơi này, chính là địa ngục của anh sao? Khi tôi đang thất thần nhìn anh thì phát hiện ra một đôi mắt đang nhìn tôi chằm chằm. Bên cạnh anh, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một người phụ nữ khác. Cô ấy nhìn tôi, không hề có tức giận, không hề có đáng thương, dường như đó chỉ là một ánh mắt trống rỗng. Cô ấy đưa tay ôm lấy anh, anh cũng không có phản ứng. Cô ấy nhìn anh, giờ đây, ánh mắt ấy chan chứa tình cảm lại như hừng hực nỗi oán hận. Anh cũng không nhìn người phụ nữ ấy. Anh chỉ biết hút thuốc, nhả thuốc, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Bỗng một cơn ho dồn dập ào đến, anh gập hẳn người xuống để ho. Tiếng ho cào xé tâm can tôi. Tôi khẽ gọi tên anh nhưng không thể phát ra được tiếng nào. Những tia máu lấm tấm trên sàn gỗ đỏ tươi. Qua cơn ho, anh cũng không buồn để ý đến hai bàn tay đầy máu của mình mà lại cầm điếu thuốc lên hút tiếp. Mọi âm thanh lại như bị màn đêm nuốt hết, chỉ có tiếng thở của anh, đều đều, đều đều, nhưng đứt quãng như sắp biến mất. Tôi bước ra ngoài, đi đến cuối hành lang, và đứng đó, cho đến hết đêm. ----------------------Đêm nay anh không về. Trong nhà chỉ còn tôi và người phụ nữ đó. Tôi vẫn bước đến căn phòng đó theo thói quen. Đứng trước cửa, tôi lại nghe thấy tiếng khóc âm ỉ vọng ra từ trong phòng. Lúc nào cũng vậy, chỉ cần anh không có ở nhà, cô ấy lại khóc, chỉ biết khóc. Tôi bước vào trong, thấy người phụ nữ kia đang ngồi trên giường, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, hai tay ôm mặt khóc, đôi vai run bần bật. Ánh trăng đêm chiếu vào như có thể xuyên qua cơ thể trong suốt. Tôi lại chuyển mắt nhìn xuống cái bụng của cô ấy, rồi lại nhìn xuống bụng tôi. Chúng tôi từng có thai, từng mang cốt nhục của anh ấy. Nhưng... Trong căn phòng, chỉ có tiếng khóc và rên rỉ của người phụ nữ: - Anh... Anh ở đâu... Tôi bước ra ngoài, đi đến cuối hành lang, và đứng đó, cho đến hết đêm. ----------------------- Đêm nay, anh về muộn, rất muộn. Nhưng hôm nay, trông anh mệt mỏi hơn bao giờ hết, mặt cắt không còn một giọt máu và ho sù sụ. Vừa vào phòng, anh đã gục xuống, hai tay ôm chặt lấy lấy cổ. Máu bắn tung tóe trên sàn nhà. Anh cứ ho, cứ ho không ngớt, ho đến toát mồ hôi. Khuôn mặt vốn thiếu sức sống giờ đây càng trắng bệch, nhìn đến ghê người. Người phụ nữ kia đang quỳ bên cạnh anh, cố gắng gọi tên anh nhưng anh vẫn không nghe thấy, anh chỉ biết ho và đổ máu. Tôi đứng trước người anh, nhìn anh, nhìn dáng vẻ hấp hối của anh, tôi thấy lòng mình lạnh băng. Thế rồi, anh đổ ập người xuống sàn, hai tay vẫn ôm lấy cổ ho không ngừng. Tôi quỳ xuống, đưa tay chạm vào khuôn mặt anh. Bỗng nhiên mắt anh mở to, trợn lên nhìn tôi đầy ngạc nhiên. Người phụ nữ ấy vẫn gọi tên anh, giờ đây anh cũng đã nghe thấy, cũng nhìn cô ấy, khiếp sợ. Đối lập với khuôn mặt hoảng hốt của người phụ nữ kia, tôi chỉ cười mỉm và nhìn anh. Miệng anh mấp máy như muốn nói gì đó nhưng không đủ sức để phát ra được âm thanh nào. Hai tay anh dần dần buông lỏng, đôi mắt cũng bắt đầu đờ đẫn. Và rồi, người anh không còn run nữa, hai tay cũng rơi xuống sàn, đôi mắt khép lại, nhắm chặt. Miệng, mỉm cười. ----------------------Hai người phụ nữ chúng tôi cuối cùng cũng ra khỏi căn nhà địa ngục đó và đi theo sau người đưa đám. Chỉ có em trai của anh trong đám tang. Anh ta cứ đi mà chẳng để ý đến sự tồn tại của hai người phụ nữ đáng thương. Đến một bờ sông, em trai của anh cầm lọ đựng tro cốt của anh, từng nắm, từng nắm thả xuống sông. Đám tro cốt vừa ra khỏi đã tản ra và bay theo gió rồi mới rơi xuống mặt nước. Nước sông cuồn cuộn chảy như địa ngục khát máu đang nuốt lấy từng hạt bụi, từng mảnh linh hồn của anh. Khi hạt tro cuối cùng đã rời khỏi lọ và bị dòng sông điên cuồng nắm lấy, tôi dường như thấy anh đang dần hiện ra ở bên kia bờ sông. Linh hồn mờ ảo của anh đang nhìn hai chúng tôi. Dòng sông bỗng nhiên lại trở về với vẻ hiền hòa vốn có, chỉ còn là những dòng phù sa trôi theo dòng nước êm đềm, tĩnh lặng. Người phụ nữ bên cạnh tôi cũng nhìn thấy anh. Cô ấy cố gắng để sang bờ bên kia nhưng không thể. Ba người chúng tôi, bị ngăn cách bởi một dòng sông, một dòng đời. Cuối cùng, tôi vẫn không thể biết được, anh ấy yêu tôi hay yêu cô ấy. Hay rốt cuộc, anh ấy vẫn chỉ yêu chính mình. Chương 2. Ba đám tang Năm tôi hai bảy tuổi, tôi lấy vợ. Bố mẹ tôi mất sớm. Tôi và em trai được ông bà nội nuôi lớn. Vì vậy, tôi và em trai đã sớm trưởng thành và biết tự tạo lập sự nghiệp cho mình. Vợ tôi rất đẹp và hiền dịu. Tôi rất yêu cô ấy. Nhưng, cuộc đời trớ trêu, cô ấy bị bệnh tim bẩm sinh. Khi chúng tôi sống với nhau, mặc dù thỉnh thoảng bị cơn đau tim hành hạ, cô ấy vẫn rất đảm đang, hết lòng chăm sóc tôi, hiểu và yêu tôi rất nhiều. Và như được tiếp thêm sức mạnh, sự nghiệp của tôi lên như diều gặp gió, tiền vào như nước. Cuối cùng, chúng tôi cũng mua được một căn nhà mới, to hơn, đẹp hơn. Tôi cũng hùng hục làm việc, thời gian ở nhà cũng ít hơn. Nhưng không hiểu sao, từ lúc gia đình chúng tôi giàu có hơn, vợ tôi bỗng trở nên phiền muộn, hay thở dài và gần đây, cô ấy bắt đầu cáu kỉnh. Có một đêm, dục vọng trong người tôi đang lên cao, tôi đưa tay ôm lấy cô ấy và thủ thỉ vào tai những lời lẽ mật ngọt, nhưng cô ấy lại đẩy tôi ra, quay người và nói: - Em mệt. Tôi cũng chỉ biết cố gắng nhắm mắt lại và tự xua tan đi cái nóng hừng hực trong người. Cứ như vậy gần một tháng, nhu cầu không được giải tỏa, tôi bắt đầu trở nên khó chịu và ít quan tâm tới vợ. Hôm đó, tan sở, lần đầu tiên, tôi không về nhà ngay mà đi đến một quan bar. Ở đó, định mệnh đã thay đổi. Tôi đang ngồi nhâm nhi ly rượu của mình thì bỗng ở một góc của quán có tiếng như cãi nhau. Tuy tiếng nhạc ầm ầm nhưng vì ngồi gần nên tôi vẫn nghe được bởi những lời lẽ bẩn thỉu của bọn chúng. Hiếu kì, tôi nheo mắt lại và nhìn về chỗ đó, một cô gái đang bị mấy thằng xung quanh ve vãn, sờ soạng. Thấy cô ta ăn mặc hở hang và trang điểm đậm, tôi nhíu mày định quay đi nhưng cô gái đó lại hướng mắt cầu cứu tôi. Tôi ngẩn người ra và với một chút men rượu trong người, tôi đứng dậy, đi ra chỗ đó và kéo cô gái ra. Chất cồn sôi sục trong dạ dày khiến tôi không kiểm soát được mình. Tôi to tiếng, bật ra những ngôn từ tôi chưa bao giờ nghĩ tới. Chúng đẩy vào vai khiến tôi loạng choạng. Cô gái đang núp sau lưng vội dang tay đỡ lấy tôi. Bóp bóp hai thái dương, tôi cô tỉnh táo và khi nhìn thấy điệu cười khinh miệt của bọn chúng, máu nóng xông lên, tôi lao vào ẩu đả. Cuối cùng, tôi lại đứng trên đường, với khóe mồm chảy máu và cô gái bên cạnh. Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, vừa có sợ sệt, lại vừa có lo lắng. Ánh mắt tôi dần dần chuyển xuống dưới bộ trang phục thiếu vải. Đêm đó, tôi vào khách sạn với em. Một lần nữa, tôi lại như được bước vào một mối tình đẹp đẽ khác. Em rất hiền, em hay cười, em hiểu tôi và yêu tôi. Tôi nhìn em và bỗng trong lòng cảm nhận được một sự quen thuộc nhưng không thể nhớ ra đó là cảm giác ở đâu. Tôi thường xuyên không về nhà vào ban đêm, cũng ít nói chuyện với vợ tôi. Cô ấy thỉnh thoảng vẫn khó chịu nhưng hình như dạo này đã trầm lặng hơn trước. Nhưng tâm trí của tôi giờ chỉ có người con gái kia, người con gái đã thức tỉnh tình yêu ngủ say bao lâu của tôi. Cuộc sống cứ như trên thiên đường của tôi kết thúc vào một đêm đông giá rét. Hôn tạm biệt người con gái kia, tôi đi về nhà với một tờ giấy li hôn trong cặp tài liệu. Tôi nhìn cánh cửa gỗ sừng sững trước mặt, nắm chặt hai bàn tay rồi hít thở sâu, cố bám lấy nụ cười đẹp đẽ của em. Tôi đưa tay đẩy cánh cửa ra, tiếng kẽo kẹt vang bỗng khiến tôi lạnh gáy. Cửa vừa mở, đã thấy vợ tôi ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Biết tôi về, cô ấy quay ra nhìn tôi và cười. Tôi bỗng giật mình, tôi như nhìn thấy cô ấy của ba năm trước, hiền dịu và trong sáng. Một chút áy náy len lỏi vào tim tôi nhưng khi nghĩ đến em, tình yêu đích thực giờ mới tìm thấy, tôi lại kiên quyết tỉnh táo và đến gần vợ. Tôi ngồi xuống, không dám nhìn cô ấy mà chỉ lấy ra tờ giấy và đặt trên bàn: - Em kí đi. Cô ấy chỉ nhìn tôi, gương mặt trắng bệch. Tôi bỗng hoảng hốt. Và khi em đưa đôi tay đầy máu của mình lên cầm chiếc bút, tôi như ngừng thở. Tôi đứng bật dậy và nhìn thấy những vệt máu dài trên chân em, chảy thành một vũng lớn trên sàn gỗ. Em vẫn chỉ cười và nói với tôi đứt quãng: - Con... Con... con anh... mất... mất rồi. Tôi nhào đến ôm em vào lòng, vẫn không thể tin được cô ấy đã có thai. Em vẫn cười mặc cho máu vẫn chảy không ngừng. Tôi gào lên tên em, gào khản cả cổ. Tôi khóc, nước mắt chảy xuống gương mặt đang gần tím tái lại của em. Và tôi nhận ra, em đã không cười nổi nữa, hai tay em bấu chặc lấy ngực, mồm há to thở dốc, người run bần bật. Tôi hoảng sợ, trừng mắt nhìn em, bệnh tim đang tái phát! Tôi hoảng sợ, cố gắng ôm em vào lòng và tìm thuốc. Nhưng em bám chặt lấy tôi, không cho tôi đi. Tôi hét lên, gào to tên em để cố gắng giữ em lại. Tôi ôm em, vùi đầu vào ngực em, cảm nhận được từng cái run rẩy của em, cảm nhận được em đang rời xa tôi. Và rồi, em không còn run nữa, tiếng thở cũng lặng dần, không gian trong phòng cũng nặng nề, ngột ngạt đến khó thở. Tôi run run ngẩng đầu nhìn em. Khuôn mặt vẫn tím tái nhưng đôi môi, mỉm cười. Em đi rồi. Con chúng tôi cũng đi rồi. Đám tang của em rất đơn giản, chỉ có tôi, em trai tôi và một vài người bạn. Tôi biết, họ đều nhìn tôi đầy tức giận, trách móc, hận thù, nhưng tôi không còn sức nữa. Tôi chỉ nhìn chăm chăm xuống đất. Từng giọt, từng giọt máu của em ngày đó như vẫn đang đâm thủng con tim tôi. ----------------------Thời gian sau đó, người con gái kia vẫn ở bên tôi, chăm sóc tôi mà không có bất cứ sự trách móc, dỗi hờn nào. Vậy là, tôi đón em về căn nhà kia. Chúng tôi lại sống với nhau như vợ chồng. Tôi vẫn đi làm, tôi đâm đầu vào công việc, cũng ít về nhà. Đêm xuống, tôi với cô ấy cũng chỉ làm nhu cầu vợ chồng rồi xoay lưng vào nhau mà ngủ. Nhưng tôi thường ngủ không yên, tôi chỉ mơ thấy ác mộng, ác mộng về em, về vợ tôi, về hình ảnh đầy máu đáng sợ hôm ấy. Trong tôi chỉ còn lại sự hối hận, đau đớn, không thể chứa thêm bất kì một thứ cảm xúc nào khác. Người con gái bên cạnh tôi cũng dần dần trầm lặng. Hai chúng tôi chẳng nói với nhau câu nào, cũng chẳng có bữa cơm nào ăn chung. Thời gian nhìn thấy nhau chỉ là buổi tối và ở trên giường. Thỉnh thoảng tôi cũng nhìn thấy cô ấy uống thuốc gì đó, tôi cũng hỏi, cô ấy nói là thuốc tránh thai, tôi cũng chẳng thèm để ý. Có lẽ vì vậy, ông trời trừng phạt tôi vô tình. Đêm hôm đó, tôi về đến nhà và đi thẳng vào phòng. Cô ấy đang ngồi tựa lưng vào giường, đắp chăn nửa người. Tôi thử gọi một tiếng nhưng cô ấy vẫn cúi đầu không trả lời. Đoán em đang ngủ, tôi đi thẳng vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ rồi mới đi ra ngoài. Đêm đông hôm nay không có trăng, chỉ có một chút ánh sáng mập mờ từ cửa sổ chiếu vào phòng. Cô ấy vẫn ngồi đó, cúi đầu im lặng. Một bóng dáng cô đơn. Bỗng nhiên tôi lại thấy lòng mình chua xót khi nhìn dáng vẻ gầy yếu của em, người phụ nữ đã dành cả tuổi thanh xuân của mình cho tôi. Vậy mà tôi lại nỡ lạnh lùng với em, nỡ quên đi tình yêu dành cho em một thời. Tôi bước đến gần, ngồi xuống và nhẹ nhàng gọi tên em. Em vẫn không trả lời. Thế rồi, tôi nhìn thấy những lọ thuốc rơi tung tóe trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh. Tôi bắt đầu thắc mắc, thuốc tránh thai mà cũng nhiều như vậy sao? Tôi bỗng để ý đến tờ bìa màu xanh bị xé trong cái thùng rác ở chân giường. Tôi nhặt lên và phát hiện ra đó là một cuốn sổ khám bệnh. Tôi ghép lại những mảnh bị xé và đọc từng câu từng chữ trên trang giấy. Trầm cảm. Em bị bệnh trầm cảm. Em phải uống thuốc, không lâu sau ngày em bước chân vào cái nhà này. Sự thương tiếc dội ngược lên tâm trí tôi. Tôi quay lại nhìn và thấy những viên thuốc rơi *** trên chiếc chăn. Tôi vứt quyển sổ xuống và cầm lấy vai em, gọi tên em. Nhưng em không trả lời. Tôi bắt đầu hoảng hốt, tôi lay mạnh hơn và gọi to hơn, gần như là gào lên. Những viên thuốc rơi ra từ miệng em lăn xuống sàn nhà. Những vệt nước mắt trên mặt em vẫn chưa kịp khô, môi bị cắn đến chảy máu. Cái chăn mỏng từ từ trượt khỏi người, lộ ra chiếc váy trắng loang lổ vết máu. Ngày hôm đó lại hiện về. Màu máu đỏ tươi như rút hết sức lực của tôi, đâm vào mắt, cào xé con tim tôi. Vết thương lòng ngày ngày bị cấu xé giờ như bị xát muối, đau quá, xót quá. Tôi gục đầu xuống người em, nước mắt không chảy nổi nữa, chỉ có đau, đau, đau đến chết lặng. Tôi lại mất đi một sinh linh bé nhỏ, lại mất đi một người phụ nữ đáng thương. Em cũng đi rồi. Con chúng tôi cũng lại đi rồi. Đám tang của em, chỉ có tôi và em trai tôi. Tôi cứ đứng bên cạnh phần mộ của em. Chỉ đứng đó. Không biết phải làm gì khác, không biết phải nghĩ gì. ----------------------Tôi trở về căn nhà địa ngục đó để tự trừng phạt mình, tự đày đọa mình. Tôi bắt đầu hút thuốc, tôi hút rất nhiều, rất nhiều. Một ngày tôi không biết đến bao nhiêu bao, để ngoài tai sự khuyên bảo của em trai. Đêm đến, tôi sẽ nằm trên chiếc giường đó, hút thuốc và nhìn ra cửa sổ, đối mặt với những cơn ho ra máu một cách bình thản. Bàn tay của tôi đã dính máu của vợ tôi, của người con gái kia, của những đứa con chưa kịp chào đời. Nợ máu, phải trả, bằng máu. Tôi chờ, chờ, rốt cuộc ngày đó cũng đến. Tôi sắp chết rồi, tôi biết. Nhìn vũng máu của mình trên sàn, trong đầu tôi chỉ có sự giải thoát. Cuối cùng, màu máu chết chóc đó đã đến để lấy mạng của tôi, đến để đòi món nợ ấy. Trước lúc sắp chết, tôi còn nhìn thấy được nụ cười của em, vợ tôi, nghe được tiếng gọi đầy đau thương của người con gái kia. Tôi, cũng đi rồi. Hết.
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.