Game over

pdf
Số trang Game over 9 Cỡ tệp Game over 290 KB Lượt tải Game over 0 Lượt đọc Game over 8
Đánh giá Game over
4.3 ( 6 lượt)
Nhấn vào bên dưới để tải tài liệu
Để tải xuống xem đầy đủ hãy nhấn vào bên trên
Chủ đề liên quan

Nội dung

Game over Tôi vẫn thường nghĩ thứ 6 là ngày may mắn, không hề xui xẻo như người ta nghĩ. Nhưng tới lúc này, tôi đang trải qua một ngày thứ 6 kinh khủng nhất mà tôi từng biết. Con Kiwi đã đi mất, điều đó cứ ám ảnh tối... Bingo Người ta vẫn bảo thứ 6 là ngày xui xẻo, thứ 6 là ngày của quỷ dữ, với nào là số 666, nào là thứ 6 ngày 13. Trước tới giờ tôi không tin lắm, vì tôi sinh vào ngày thứ 6, vô hình chung tôi vẫn coi thứ 6 là ngày may mắn nhất trong tuần. Vậy mà cho đến lúc này, tôi đang trải qua một ngày thứ 6 kinh khủng nhất mà tôi từng biết, còn hơn cả ngày thứ 6 hôm mà tôi thi đại học. Dường như cái lý do vì sao trời nóng như thế suốt từ đầu hè đến giờ là bởi vì ông trời đã đem hơi nước cất hết đi , để dành chờ thời cơ sẽ đổ ụp xuống cái thành phố nhỏ bé này. Và thật mỉa mai, ông ta đã chọn ngày hôm nay, cái ngày thứ 6 chết tiệt đầu tháng 8 này để biến Hà Nội “ thủ đô mến yêu của ta” trở thành "Hà Lội mùa này lắm những cơn mưa”. Đã thế không rõ nhà nào đang nhớ cái không khí hanh hao nắng vàng ruộm của mùa thu, đã bật một cái đĩa tuyển tập những bài hát về Hà Nội để cùng nhau nghe vào một ngày mưa không thể ra khỏi nhà. “Tháng Tám mùa thu, lá rơi vàng chưa nhỉ…” Nhưng theo như quan sát của tôi, ngoài đường giờ này không chỉ có lá vàng rơi, mà còn có cả lá xanh, cành cây, thậm chí cây đổ nữa ấy. Mưa như trút nước, mưa ầm ầm hòa âm cũng sấm sét đì đùng ầm ĩ. Nếu như bình thường thì tôi sẽ thích thú tự thưởng cho mình một ngày nghỉ bất thường, cuộn tròn trên giường ăn bánh đọc sách, và Kiwi sẽ nằm trong lòng tôi, gừ gừ thích thú. Ôi Kiwi. Lần này thì dù sự thật phũ phàng thế nào tôi cũng đành phải chấp nhận. Có lẽ nó đã đi theo “tiếng gọi” của tình yêu (hừm, đã tham ăn lại còn mê trai), hoặc tồi tệ hơn là nó đang kêu gào ở một cái chuồng nào đó chờ đến lượt hóa kiếp thành “tiểu hổ”. Tôi tự vẽ ra thật nhiều lý do, trong đầu tôi luôn có một kho ý tưởng dành cho những loại câu hỏi kiểu như “Vì sao cái này xảy ra? Vì sao lại như thế?". Nhưng sự thật thì vẫn là sự thật, và sinh ra là phận con người thì phải chấp nhận sự thật: Kiwi ngu ngốc đã không còn ở bên tôi nữa. Tôi lại ngồi bên cái cửa sổ với những song sắt thảm hại trước đó bị thiêu đốt bởi nắng nhiệt đới, giờ lại ướt đầm ướt mưa. Cái bậu cửa sổ có chậu xương rồng chưa-bao-giờ ra hoa nơi con mèo xám vẫn sưởi nắng trống vắng kì lạ. Tôi lơ đễnh cầm quả bóng cao su mềm màu xanh lá mà Kiwi thích chơi cùng, tung lên rồi bắt lấy. Quả bóng nảy lên, rồi lại rơi xuống lòng bàn tay tôi, nảy lên , rồi lại rơi xuống… Và rồi có lúc nó lại bật ra ngoài, lăn đều đều về phía góc phòng, lăn mãi, lăn mãi…. Chẳng buồn nhặt nó lên, tôi ỉu xìu nhìn nước mưa đọng thành từng giọt lớn, bám lấy thành cửa sổ. Cửa khẽ mở cạch một tiếng. Mái đầu nhỏ bé của Bống ló vào, con bé nhìn tôi dò hỏi : * Em vào nhé. Tôi không muốn mở miệng ra nữa, chỉ gật đầu. Bống mở rộng cửa. Một đám lông vàng xù khúm núm đằng sau chân con bé. Hook. Sao nó lại ở đây thế. * Cho nó vào chị nhé, em bế nó sang đây, nó không dính mưa nên không bẩn đâu. * Uh * Anh Vũ bảo anh ấy cho chị mượn nó một lúc đấy. Bao giờ hết buồn trả lại cho anh ấy. Tôi cười, nụ cười không thành tiếng, đứng dậy dắt con chó vào. Bống nhảy tót lên giương ngồi vắt vẻo : * Em vẫn nghĩ là Kiwi không phải bị bắt đi đâu, mấy hôm nữa có khi nó lại về đấy mà. Hook giương đôi mắt đen sâu nhìn tôi, đôi mắt thật dũng mãnh mà cũng thật dịu hiền : * Gấu - nó sủa khẽ, lè lưỡi liếm chân tôi. * Con Hook cũng nghĩ thế đấy. Vậy nên chị đừng buồn nữa…. Có một chút vị mặn tan ngay trên đầu lưỡi, giọt nước mắt rơi thật nhanh như đuổi kịp với những giọt mưa đang hối hả rơi ngoài cửa sổ. Hai đứa con gái và một con chó, tất cả đều đang nghĩ về một con mèo. ………. Đêm. Lại một đêm nữa. Đêm huyền hoặc yên tĩnh, gió lại cần mẫn thổi… Không khí nặng những hơi nước, những luống rau đã được mẹ che nilon cho khỏi giập, mấy cây hoa hồng thì vẫn mọc lung tung một cách bất trị như mọi khi. Tách café ấm nóng trong tay, tôi để mặc cho hương thơm vừa đắng vừa ngọt ngào ấy len lỏi vào từng tế bào. Người ta hay xông lá để giải cảm, có lẽ tôi xông hơi café để…giải sầu. Vậy là chỉ trong 1 ngày, tao đã để mất mày Kiwi à, nhưng tao sẽ không để mất thêm “ I, Coriander” nữa đâu, còn cơ hội là tao sẽ giành lại nó. Tao xin lỗi, thành thật xin lỗi mày, con mèo ngốc nghếch của tao. ……….. 14h45 14h55 15h 15h10 Tôi vừa đứng như phỗng vừa ngó chăm chăm vào cái đồng hồ đang ì ạch chạy trên tường. Thứ 7. Hiệu sách đông nghẹt người, kể cả khu ngoại văn cũng nhiều khách hơn mọi khi. Vậy mà tôi vẫn đứng ở đây suốt nửa tiếng, như một con ngốc. Không, tôi đúng là một con ngốc, mà đùa chứ, còn hơn cả ngốc ấy. Tin vào một mẩu giấy vớ vẩn của một đứa không quen biết, đến rõ là sớm và đứng ngóng không khác gì một đứa thừa cơm. Tờ giấy nhắn màu vòng gần như không còn hình dạng gì trong những ngón tay siết chặt của tôi. Chưa bao giờ tôi thấy cái tôi của mình bị hạ thấp như thế. Tôi đã lù lù dẫn xác đến đây, đã vậy còn kiên nhẫn chờ , mà chờ cái gì tôi cũng chẳng rõ nữa. NÓ COI TÔI LÀ CÁI GÌ KHÔNG BIẾT ? Tôi vẫn đứng đó cho đến lúc đồng hồ chỉ 15h20. Một người đi qua , va phải tôi mạnh đến đánh rơi cả quyển sách đang cầm ở tay, một người khác đi ngược lại, và yêu cầu tôi đứng gọn vào một chút để họ có thể đi qua. Vậy đấy, tôi là một VẬT CẢN, một đứa RỖI HƠI vào hiệu sách mà không có mục đích, chỉ đứng NGÁNG đường người ta thôi. Vài đứa con gái nhìn tôi, ánh mắt tôi biết thừa là đứa LẬP DỊ. Tôi tức giận, và tôi thấy xấu hổ. Tại sao tôi lại ngớ ngẩn đến mức này cơ chứ ? Tôi vẫn bảo Kiwi là con mèo ngốc, nhưng tôi còn chẳng bằng nó. Được rồi. Tôi sẽ về. Cùng lắm thì lên Amazon hay nhờ mấy đứa bạn ở nước ngoài là được chứ gì. Tôi sẽ không đứng đây để làm trò hề cho mấy người kia đâu nhé. Tôi có tự trọng của tôi chứ, và cái sự tự trọng của tôi đủ lớn, không, rất lớn để tôi không ở đây thêm 1 phút nào nữa. Tôi ngẩng cao đầu, ném cho mấy đứa con gái cái nhìn liếc không quan tâm, đi thật nhanh ra phía cửa. Lạch cạch, tách, chiếc khóa tủ để đồ vừa mở, tôi vừa lôi chiếc cặp ra với một lực mạnh không cần thiết thì có một bàn tay nắm thật chặt lấy cổ tay tôi. * Đi theo tớ, nhanh lên- giọng nói thật quen, âm nhỏ thì thào chỉ vừa đủ để tôi nghe thấy. Vũ. Cậu ta làm cái quái gì ở đây cơ chứ. Tôi cau có nhìn cậu ta không hiểu, nhưng Vũ đã kéo tôi đi thật nhanh. Và thật mạnh. Tôi không ngờ là cậu ấy lại kéo tôi mạnh đến thế, những ngón tay vẫn đánh đàn guitar siết thật chặt vào cổ tay tôi, mà có lẽ sau khi bỏ ra thì tay sẽ đỏ lừ. Cậu ta kéo tôi đi thật nhanh ra khỏi cửa, rồi bước đi như chạy trên hè phố. * Còn xe của tớ nữa… * Để đó tí quay lại lấy cũng được- cậu ta trả lời mà không buồn nhỉn vào mặt tôiNhanh lên Chỉ để bắt kịp với cậu ta thôi tôi cũng đã hết cả hơi, tôi thở hổn hển, nhiều lúc chân tôi chỉ chạm một chút vào mặt đất. * ĐỦ RỒI ĐẤY !!!- tôi hét lên thật to, và cố dùng cả hai tay giằng cổ tay trái của tôi ra khỏi bàn tay siết chặt đấy. Đúng như dự đoán, một vùng da đã đỏ ửng. Vũ dừng lại , nhìn tôi lúng túng. * Cậu nghĩ tôi là ai đấy hả ? Tự nhiên ở đâu ra kéo người khác xềnh xệch như thế, có ra gì không cơ chứ ? Không phải cậu là hàng xóm của tôi mà muốn thô lỗ ra sao cũng được đâu nhé- tôi vừa nói vừa xoa xoa cổ tay, một vài người qua đường đi qua rồi mà vẫn còn ngoái lại. Có lẽ lúc nãy tôi hét hơi to. * Lát nữa tớ sẽ nói, còn giờ thì nhanh lên- giọng Vũ trùng xuống * Nhanh để làm cái gì ? – tôi hỏi, đầu óc rối lung tung không hiểu chuyện gì đang xảy ra- tôi đang có việc không rỗi đâu mà đi với cậu * Cậu có nhanh lên không ? Sắp mưa rồi đấy, để đến lúc nó ướt thì đừng có tiếc - Vũ nói rất nhanh. Tôi ngó lên, đúng là mây đen đã lại kéo đến, gió bắt đầu thổi thật to và lá cây bị cuốn lên cùng với bụi mù mịt. Mặc kệ, mưa hay không thì tại sao tôi phải đi theo hắn chứ ? Tôi nheo mắt nhìn như thách thức, tay phải vẫn xoa cổ tay trái. Tôi không đi, để xem tên đó làm gì được. Như kiểu ở trên trời rơi xuống rồi ăn nói luyên thuyên, vô lý quá. Nhưng tôi không giữ cái mặt hếch cao ấy được lâu, bởi tôi đã nhìn thấy một thứ khác. Chắc lúc đó mắt tôi trố đến mức có thể rơi ra khỏi tròng vì bất ngờ( hix, giống phim kinh dị quá), hai tay thả thõng xuống. Vũ chìa ra trước mắt tôi một vật, nó làm cho cái sự hiếu thắng của tôi bay đi đâu hết, chỉ còn lại sự giận dữ càng lúc càng tăng. Mẩu giấy nhớ màu vàng quen thuộc mà tôi đã-thấy-rất-nhiều lần trước đây rồi. Vũ quay đầu đi tiếp, lần này thì không cần ai kéo, đôi chân tôi tự đưa tôi đi đằng sau cậu ta. Còn đầu tôi thì còn đang mải nghĩ và sắp xếp lần lượt các mớ sự kiện đang rối như canh hẹ. Đã lác đác vài giọt mưa đầu tiên, và cả hai đứa cắm cúi đi thật nhanh trên đường. Tại sao cậu lại tên là Vũ hả Vũ, sao lúc nào gặp cậu trời cũng như thế này ? Chúng tôi dừng lại ở quán café đầu tiên mà hai đứa gặp, một quán nhỏ nhỏ , không có gì đặc sắc, chắc đồ uống chỉ có café với sinh tố là hết. Nếu như bình thường thì chẳng bao giờ tôi sẽ bước chân vào, nhưng hôm nay thì còn có gì là bình thường nữa. Tôi ngồi xuống cái ghế bé thấp tè khi quán bắt đầu đông hơn một chút do người ta vào tránh cơn mưa to đã bắt đầu. Vũ để cái túi sang một bên, thở mạnh : * May mà đến vừa kịp lúc, không thì vừa dính mưa vừa không có chỗ mà ngồi. * Cậu yên tâm là còn ngồi đây lâu, cậu có nhiều cái phải giải thích lắm đấy - tôi nhìn cậu ta, nói không chớp mắt, thoáng chốc tôi có ý nghĩ giá mà bị dính mưa đi thì còn hay hơn. * Cậu uống gì ?- Vũ vẫn không buồn để ý đến thái độ của tôi, cầm tờ menu lên nhìn chăm chú. Menu có năm dòng ngó một cái là qua chứ làm gì mà bày đặt đọc với chả nhìn. * Nước lọc - tôi nói cộc lốc. * Chị cho em một trà Earl Grey nóng nhé- Vũ quay sang nói với chị phục vụ bên cạnh * Tôi có nói nước lọc mà , có nói không uống đâu. * Nước lọc miễn phí, tí người ta đưa kèm tráng miệng, không phải gọi đâu - Vũ thủng thẳng, dù cậu ta không nhìn tôi nhưng tôi biết thừa là hắn đang cười thầm một đứa ngớ ngẩn , cái điệu cười y hệt cái hôm tôi sang kéo con mèo về. Cái cục tức nén lại suốt từ sáng tới giờ của tôi lại được dịp bùng lên , lần này thì tôi không tìm cách kìm nó lại nữa: * Cậu-đang-làm-cái-gì-vậy-hả? * Làm cái gì là làm gì ? * Cậu lại còn giả vờ nữa hả ? Cậu-đang-làm-cái-gì-trong-hiệu-sách ấy ? * À……Thì là tớ đang tham gia vào một trò chơi… .- Vũ vẫn nói giọng đều đều, nhấp một ngụm trà người ta vừa đưa ra. Tôi gọi luôn thêm một tách café nóng, mặc kệ cái điệu cười điêu gian kia lại xuất hiện. * Trò chơi ấy hả ? * Uhm * …… * Sao ? Tự nhiên lại im bặt thế? * Cậu theo dõi tôi à ? * Tùy cậu nghĩ sao thì nghĩ. Hôm đấy tớ đến hiệu sách thấy cậu lúi húi đọc rồi còn giấu đi để người ta khỏi mua, tớ buồn cười quá nên mới định trêu cậu một chút thôi. Ai ngờ cái trò ấy lại kéo dài được đến thế. Tôi cầm chiếc muỗng khuấy tách café , khuấy đi khuấy lại cho đến lúc nó bạt cả hơi nóng. * Cậu đã tham gia nó rồi, tại sao lại chơi kiểu đấy hả ? * Kiểu đấy ? * Sao cậu lại mua nó ? – chiếc muỗng vẫn khuấy không ngừng nghỉ trong tay tôi * Vì có người định mua nó- giọng Vũ đột nhiên đanh lại. Chiếc muỗng dừng lại, nằm ngoan ngoan trong chiếc tách. Tôi nhìn cậu ta. * Uhm - Vũ thì thầm- hôm ấy tớ đến thấy có một anh cầm quyển đó lên xem rồi bỏ vào giỏ hàng, haizz, xem nào, uh, cũng có thể là tớ hơi xấu tính khi lén đổi quyển bản tiếng Anh thành quyển tiếng Việt của anh ấy, nhưng mà…. * Cậu đổi hả ? – tôi không tin vào tai mình, chút nữa thì nghẹn. * Đừng có nhìn tớ cái kiểu đấy. Xét cho cùng một trong hai chúng ta đã định mua nó từ lâu rồi. Kể ra đổi như thế thì không nên. Nhưng tớ đã thấy anh ấy hỏi chị trông sách bản tiếng Việt nhưng chị ấy lại bảo không có, nên là tớ chỉ giúp gián tiếp... * ….. * Huh? Có lẽ cậu nên cảm ơn tớ vì đã bảo vệ thành công nó thì đúng hơn. * …. Vũ đặt tách trà xuống, mắt nheo lại như hỏi “Cậu nghĩ gì mà lại im lặng thế hả ? “. Chính tôi cũng không hiểu tôi đang nghĩ gì thì làm sao cậu ấy biết được chứ. Một cảm giác gì đó nhẹ bẫng, nhưng rồi nó trôi đi rất nhanh, thay vào đấy là một điều gì, trời, tôi đã nói là tôi không hiểu rồi mà. * Tại sao hôm nay cậu lại để tớ chờ thế hả ?- tôi nói thật chậm, từng từ khó khăn lắm mới thoát ra được khỏi cổ họng. * Gì ? * Tại sao hôm nay cậu lại để tớ chờ thế hả ? – tôi nhắc lại,kiên nhẫn của tôi chỉ có mức độ thôi đấy. * Cậu đến lâu lắm rồi à ? * Cậu có biết là tôi ghét chờ đợi lắm không ? Cậu có biết là tôi phải đứng trong đó suốt gần một tiếng để cho một lũ ngốc nó cười tôi không ? Cậu có biết …..- tôi nói, nói như chưa bao giờ tôi giận như thế. Bao nhiều tức giận xấu hổ suốt dồn nén suốt từ chiều như được dịp bùng nổ. Nhưng tôi chỉ nói được đến thế thôi, vì Vũ chợt để lên trên bàn một thứ khác, một thứ thân quen đến mức , đúng, một lần nữa, mắt tôi “lại” trố ra . “ I, Coriander” của tôi, à thì chưa chính thức là của tôi, nằm nguyên vẹn trong một chiếc túi. * Vậy nên lúc nãy tớ mới bảo cậu nhanh lên, mưa nó mà ngấm vào cặp là ướt ráo , lúc ấy lại ngồi mà tiếc. Mà cậu cũng đừng “ tôi”, “ tôi” nữa đi. * Nhưng cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi…à tớ. Vũ phì cười. Cậu ta nhẫn nại trả lời câu hỏi của tôi với cái giọng thủng thẳng đáng ghét ấy. * Tớ còn đến trước cậu kìa, ờ, tớ thấy cậu đến, rồi cả cái anh va vào cậu và một chị bảo cậu gọn đường, rồi thì có mấy đứa con gái…- Tôi lừ mắt, cậu ta ngừng một chút rồi lại tiếp tục- tớ xin lỗi, nhưng tớ không muốn là cậu biết là tớ đã đến trước, với lại trông cậu chờ nhìn buồn cười… * Cái gì ? * A, hờ hờ thì không buồn cười. Đáng lẽ tớ định cho cậu chờ thêm 1 chút nữa nhưng thấy sắp mưa nên là…. * Cậu nghĩ tớ là cái gì ? Một đứa ngốc để cậu cho leo cây rồi đứng đó mà cười cợt hả ? Vậy thì cậu cứ ngồi mà ôm quyển sách của cậu đi, TÔI về. * Vì lúc đó trời mới bắt đầu mưa…. Tôi đã đứng dậy nhưng đã kịp khựng lại. * Mưa ? * Uh mưa * Mưa liên quan gì ở đây ? Cậu đừng có luyên thuyên- tôi nhíu mày, cậu này bị loạn rồi * Thì mới có cớ mà kéo cậu ra rồi ngồi ở đây- Vũ nói thật nhanh , có lẽ mặt cậu ta hơi đỏ, hoặc là do tôi tưởng tượng. Tôi vẫn nhíu mày như thể “ đến nước này rồi thì cậu nói hết ra đi cho lành” * Ai bảo là lần nào gặp tớ cũng dính mưa, thế nên là ... * Baka- tôi phì cười. Xem ra Vũ còn ngốc hơn cả tôi nữa. Vì tên cậu ta là Vũ và bởi tôi nói lần nào gặp cậu tôi cũng thấy mưa nên cậu ta mới chờ cho đến lúc chuẩn-bị-mưa mới chịu ló mặt. Ôi con trai ơi là con trai, dù các cậu có tỏ ra khôn ngoan lãng mạn thế nào thì cũng ngố vậy cả thôi. * Baka? * À ừ , dạo này xem phim Nhật nhiều quá nên tớ hơi loạn, Ngốc, được chưa ? Ôi mẹ ơi- tôi vẫn vừa nói vừa cười. Kể ra đoạn vừa rồi cũng khá giống mấy thước phim về những cậu con trai ngốc nghếch mà tôi vẫn thường hay xem đấy chứ, ôi, tôi chỉ muốn cười thật lớn, nhưng tôi phải tận dụng thời cơ này cho cậu ta một vố. Từ nãy giờ tôi đã bị “quê” mất mấy lần rồi. * Thế cậu có định lấy quyển truyện không thì bảo ? Tôi ngừng bặt, lần thứ ba trong cái buổi chiều thứ 7 kì cục này, mắt tôi lại trố ra. Và cái điệu cười nham hiểm kia lại xuất hiện. * Cậu mua nó rồi mà ? * Uh, nhưng tớ không có hứng với mấy cái truyện trẻ con đấy * Cậu đọc rồi à mà biết là trẻ con- tôi cười nhếch mép- mà người thích xem Stardust thì cũng chẳng có người lớn lắm đâu * ……… Thế cậu có muốn có lại nó không ? * Tất nhiên- tôi cười, thoải mái, thoải mái thật sự * Vậy tớ sẽ để lại cho cậu, nhưng mà mua trả góp. * Giề ? Tớ không đến mức không xu dính túi đâu, đã dốc tiền ra định mua nó rồi. * Không. Tớ chỉ chấp nhận trả góp thôi. Cậu ta không ngốc như tôi tưởng. Cậu ta chỉ ra-vẻ-ngốc thôi. Ôi, biết ngay mà, cái người có điệu cười như thế thì nham hiểm thì có, baka làm sao được cơ chứ. Mà hình như tôi đã vướng vào cái bẫy của cậu ta rồi thì phải. Chuyên gia nghiền tiểu thuyết và phim như tôi có thể nhận ra mánh này dễ dàng. Và đương nhiên là nên có cách đối phó phù hợp. * Thôi khỏi, giữ lại đi. Tớ về nhờ bạn ở nước ngoài mua hộ cũng được. Chờ lâu một tí còn hơn mang thân công mình nợ. Tớ cũng đọc chỉ còn 1 chap thôi, về download ebook cày nốt. Đúng như dự đoán, mặt Vũ mất hứng thấy rõ, xìu xuống. “ Trông giống ngọn rau ngày nắng thiếu nước”- tôi thích thú cười thầm. * Thế thôi nhé, tớ phải qua hiệu sách lấy xe đã. Chiều muộn rồi còn gì. * Lần sau tớ sẽ mang áo mưa. * Huh? – cậu ta đang linh tinh cái gì vậy nhỉ. Áo mưa, chả liên quan. * Lần sau tớ sẽ mang áo mưa. Vì thế cậu sẽ không bao giờ bị dính mưa nữa. Và cậu cầm lại quyển sách đi, không cần trả góp, trả luôn hay không trả cũng được, đằng nào thì tớ cũng không thích cái truyện trẻ con đấy, miễn là… * Huh? * …đừng có về vội như thế. * Huh? – hình như tôi đã 3 lần nói “ huh” rồi phải không * Đừng có huh mãi như thế nữa. Cậu không ngốc đến nỗi để tớ phải nói toẹt hết ra cứ hả? * Nói toẹt?- ờ được rồi, thì không “huh” nữa vậy. * Cậu đúng là quá ngốc, không phải ngốc vừa đâu- Vũ tức tối. Rồi cậu ta, lần này thì không phải là cổ tay nữa, mà cậu ta –nắm-gọn-tay-tôi, ấn quyển sách vào rồi kéo tôi ra khỏi cửa sau khi đưa tiền cho chị phục vụ một cách vội vã. Cái cảnh một tên ngốc kéo một con ngốc khác lại diễn ra trên đường, nhưng theo chiều ngược lại. * Lại đi đâu nữa đây ?- tôi nhăn nhó * Đến hiệu sách * Làm gì nữa? Cậu kéo vừa vừa thôi không đừng trách Vũ dừng lại. Nhìn vào mắt tôi. Nói. * Có đi lấy xe không hay lại để ở đấy, không ai trông qua đêm đâu. * Huh ? Cậu ta thở dài rồi lại kéo tôi đi, nhưng lần này không mạnh và nhanh như lúc nãy. Hoặc có lẽ cầm vào bàn-tay thì nó đỡ đau hơn cổ-tay cũng nên, cái này tôi không biết. * Đến nơi. Cậu đi lấy xe rồi về đi. * Nhạt nhẽo quá đấy- tôi rút tay ra, lục túi lấy chìa khóa xe * Phải công nhận là… * Huh * Bàn tay cậu thì mềm hơn cổ tay nhiều lắm. * Hả ? * À ý tớ là cậu rất gầy, cổ tay toàn xương thôi- Vũ nói nhanh , cậu ta ngồi luôn lên xe mình rồi phóng biến đi mất. Để tôi ở lại đây. Lòng bàn tay đỏ lừ. Chiếc chìa khóa xe vẫn tòng teng treo trên ngón tay trỏ. Và chiếc túi đựng “I, Coriander” ở tay kia. Trò chơi đã kết thúc. Chính thức kết thúc. Game over, Có phải vậy không? Hay vẫn còn một nút thắt nữa cần được gỡ?
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.