Chiếc áo Bác Hồ: Phần 2

pdf
Số trang Chiếc áo Bác Hồ: Phần 2 90 Cỡ tệp Chiếc áo Bác Hồ: Phần 2 11 MB Lượt tải Chiếc áo Bác Hồ: Phần 2 2 Lượt đọc Chiếc áo Bác Hồ: Phần 2 24
Đánh giá Chiếc áo Bác Hồ: Phần 2
4.7 ( 9 lượt)
Nhấn vào bên dưới để tải tài liệu
Đang xem trước 10 trên tổng 90 trang, để tải xuống xem đầy đủ hãy nhấn vào bên trên
Chủ đề liên quan

Nội dung

GIỮ CHO GUONG ẳẤNG Khoảng cuối tháng 10-1951, lớp học chính trị khóa hai của Tổng cục Chính trị thuộc Bộ Tổng tư lệnh đang sơ kết. Những ngày ấy học sinh chúng tôi nghiên cứu ỏ lán, hoặc ở nhà đồng bào trong bản. Độ một giờ chiều, tôi chợt thấy mấy đồng chí từ khu I'ừng bên cạnh chạy về vẻ phấn khởi. Một đồng chí sôi nôi: - Này các cậu, chúng mình vừa được gặp Bác! Chúng tôi xúm quanh, mỗi ngưòi một câu: - Thật không? - Thiên binh. - Thật mà... - Làm sao lại gặp đưỢc Bác? - Thê này nhé, trưa mình không ngủ đưỢc. Nghe thấy chim gáy, mấy đứa rủ nhau vào rừng định kiếm cái nhắm. Thấy gáy nâu, cu xanh đậu trên mấy cây bên đường. Chúng mình lấy súng ngắn ngắm, chia nhau mỗi đứa một con, hẹn nổ đồng loạt. Chí ít cũng phải vài con rớt xuôĩig... Dừng lại lấy hơi, tự nhiên đồng chí ta gãi đầu. Có tiếng giục; 89 NGOC CHÂU___________ - Rồi thế nào? Kể tiếp đi. Đồng chí khác đỡ lòi: - Bỗng chúng mình nghe thấy một giọng nói ấm và vang: “Mỗi viên đạn một quân thù...” Chúng mình quay lại, thấy một ô n g Cụ cao cao, mắt sáng, đội mũ cát vành rộng, mặc bộ quần áo nâu, quai mũ kéo qua cằm được vắt chiếc khăn mặt ở trong để che bộ râu. Tay Cụ chông cây gậy nhỏ. Mình đang ngẩn người nhìn, thì một cậu kêu lên: - Bác, Bác ạ! Hoảng quá! Chúng mình vội tháo đạn, cho súng vào bao, chạy lại chào Bác và hỏi Bác đi đâu để xin đi theo bảo vệ, vì bọn mình thấy đi cùng Bác chỉ có một đồng chí dẫn đưòng, Bác bảo: - Cảm ơn các chú. Bác đi làm việc gần đây thôi! Rồi Bác nhìn chúng mình nghiêm nghị; - Súng đạn ta làm ra còn khó khăn lắm, lấy đưỢc của địch thì cũng tốh xương máu. Vì luyện tập thì buộc phải bắn. Sao các chú nõ đem bắn chim? Làm vậy vừa lãng phí, vừa lộ nơi đóng quân. Nghe Bác dạy, chúng mình vừa thấm thìa, vừa sỢ may quá Bác xem giò rồi bảo: - Các chú về đi, đến giò làm việc rồi. Chào Bác xong, chúng mình lủi xuốhg chân rừng, rồi chạy luôn về đây. Nghe kể xong chúng tôi sôi nổi bàn nhau: Có cách gì để được gặp Bác không, không rõ Bác đi đưòng nào? Sao lại chỉ có một đồng chí dẫn đưồng? Vừa lúc ấy có tin báo: - Các đại đội học sinh tập trung lên hội trường... 90 CHIẾC ÁO BÁC HỒ Chắc Bác tới thăm lớp học rồi? Tôi kéo nhanh chiếc túi dết đựng tài liệu, thắt bao súng vào người và dẫn toàn tổ tắt đưồng để tới hội trường. Tới nơi, chúng tôi thấy Bác đứng giữa hội trưòng, đang ngắm nhìn các khẩu hiệu dán xung quanh vách nứa. Bác bỗng chỉ tay vào khẩu hiệu “Tích cực để tiểu kết thành công” hỏi: - Các chú bị bệnh gì vậy? Tất cả ngạc nhiên nhìn Bác. Bác mỉm cưòi nói: - Sách thuốc chữ Hán cũng nói về bệnh “Tiểu kết” - Chả nhẽ các chú lại mắc bệnh tiểu kết cả à“'? Trước sự phê bình tế nhị của Bác, tất cả đều bật cưòi. Nhiều đồng chí còn rụt rè đứng xa xa, lúc này đã sán lại. Dòng người vào hội trường ngày một đông, Bác nhìn anh em vẻ suy nghĩ, rồi bảo đồng chí Hiệu trưởng: - Ta tập trung ở đây có nhiều cái không Idi: Mái rừng che không kín. Đưòng vào lối mòn quá rõ. Rừng độc lập, xung quanh là ruộng nước, nếu bị oanh tạc, sơ tán rất khó. Ta nên chuyển địa điểm nói chuyện. Đồng chí Hiệu trưởng suy nghĩ rồi đề nghị một địa điểm mới, Bác đồng ý. Chúng tôi tới chân đồi thì Bác và đồng chí Hiệu trưởng cùng một số giáo viên bằng một con đường khác đã đứng trên đỉnh đồi rồi. Các học sinh trẻ khỏe, nhanh chân trèo lên xếp hàng trước. Các đồng chí tới sau đành xếp hàng phía cuối vừa thấp, vừa xa. Bác ra hiệu cho ngồi xuống, chò cho trật tự ổn định, Bác nói: (1) Tiểu kết là bệnh bí đái. Từ đó tiểu kết đổi thành sơ kết. 91 NGOCCHÂU____________________________________ - Các chú tới trước đã đưỢc gần Bác rồi. Bây giò Bác sẽ đi xuông chân đồi. Các đồng chí nào chậm chân tới sau sẽ được gần Bác. Như vậy là công bằng, các chií. rõ chưa? - Dạ, rõ ạ. Bác liền hô: - Đằng sau quay. Chúng tôi ngồi quay lại, nhìn cả xuống chân đồi Lốp học 300 người, phía trưốc thấp hơn phía sau, thoải mái như ngồi trong hội trường được xây dựng đúng quy cách. Chờ chúng tôi ổn định xong trật tự, Bác hỏi: - Biết các chú đang học chính trị Bác tới thăm. Trước khi nói chuyện các chú có điều gì cần hỏi? Chò một lúc thấy chúng tôi không hỏi gì, Bác bắt đầu nói chuyện. Bác tập trung phân tích cho chúng tôi thấy rõ tình hình chung của quân đội viễn chinh Pháp sau các thất bại ở các chiến dịch Biên Giới, Trung Du, Hoàng Hoa Thám và Quang Trung. Do thất bại trên chiến trưòng chính mà các chiến trường khác ở Bình Trị Thiên, Khu I, Nam Bộ, mặt trận Bắc, Trung, Hạ Lào, mặt trận Cam-pu-chia, quân đội Pháp cũng đang bị đẩy dần vào thế phòng ngự, bị động. Từ đó nội bộ chính giới Pháp vốh đã mâu thuẫn lại càng mâu thuẫn chia rẽ sâu sắc hơn. Tuy vậy bọn chủ chiến còn ngoan cố. Chúng đang đặt nhiều hy vọng vào tướng mới của Pháp - Tưống Đơ-lát Đò-tát-xi-nhi và viện trỢ của bọn can thiệp Mỹ. Bác lại phân tích tình hình Chiến tranh Thế giới thứ hai. 92 CHIẾC ÁO BÁC HỒ Lời nói của Bác vô cùng bình dị song nghe Bác nói chúng tôi như đã nhìn rõ số phận của tên tướng số một của đế quốc Pháp‘‘\ Khi phân tích về phía ta. Ngưòi chỉ rõ cho chúng tôi thấy những khó khăn, thuận lợi, những sai lầm của cán bộ ta sau hàng loạt các trận đánh lớn. Đó là những điều cần ra sức khắc phục. Nói về vấn đề này Bác hạ giọng chậm rãi: - Chúng ta làm cách mạng là để mang lại hạnh phúc cho nhân dân. Vì chân lý ấy mà chiến dấu, dù phải hy sinh thân mình, cũng không tiếc. Dân tin, dân yêu ta cũng ở đó. Thế mà một sô' đồng chí lại từ bỏ phẩm chất cao quí ấy. Vì lợi ích riêng mà xoay xở, ăn cắp chiến lợi phẩm, án cắp của công. Chả khác gì đem gương mà nhuộm bùn, chúng ta cần giúp các đồng chí đó lau sạch vết bùn, trả lại sự trong sáng của mặt gương. Bác dừng lại một lát, nhìn toàn lớp chúng tôi. Đôi mắt Ngưòi rất thân thương, nghiêm nghị. Cái nhìn của Bác có một sức truyền cảm, thuyết phục kỳ lạ, khiến cho mỗi chúng tôi đều phải tự suy nghĩ và kiểm lại những thiếu sót, sai lầm của mình. Khi nói về đạo đức cách mạng, Bác nêu câu hỏi: - Có chú cho rằng: Giai cấp phong kiến cũng có đạo đức như họ thưòng nói: Nhân, lễ, nghĩa, trí, tín. Như vậy có đúng không?*^’ - Dạ khôíig đúng ạ. - Nhiều tiếng trả lời. (1) Buổi nói chuyện của Bác trước chiến dịch Hòa Bình một tháng, trong chiến dịch Hòa Bình Đa-lát Đờ-tát-xi-nhi chết. (2) Chỉnh huấn bước đầu - Nhận thức của chúng ta hồi ấy còn nhiều mơ hổ. 93 NGOC CHÂU____________________________________ Bác gật đầu: - Các chú trả lòi đúng. Đừng lầm lẫn đạo đức cách mạng với đạo đức mà các giai cấp thống trị trưốc kia nói. Có khi ta cũng dùng một số từ cũ nhưng nội dung hoàn toàn khác. Ví dụ: Giai cấp phong kiến nói “Trung với vua”, ta nói “Trung vối nước, hiếu với dân”. Mặt khác họ đặt ra đạo đức hay pháp luật nhưng bắt quần chúng lao động thực hiện, còn họ không thực hiện mà còn làm trái lại. Nền đạo đức của họ đầu quay xuốhg đất, chân cất lên tròi. Thứ đạo đức ấy không thể đứng vững đưỢc. Bác lại hỏi: - Các chú hiểu thế nào là cần kiệm? Chúng tôi nhìn nhau, chưa ai trả lòi, vì cũng chưa nghĩ đưỢc ý nào cho chính xác. Bác giảng tiếp: - Trong cán bộ ta, đa số sống rất giản dị, cần kiệm. Song phải rõ nội dung cần kiệm của ta cho đúng. Nếu không, sẽ dẫn đến hiểu sai, thực hiện một cách khác biệt. - Có chú ở trong bộ đội mà đẽo gốc tre làm guốc, khoét gỗ làm lọ mực, dùng bút sắt không dùng bút máy. Làm vậy chả tiết kiệm đưỢc bao nhiêu, mà hành quân báo động thì làm thế nào? Với cương vị của các chú, cần suy nghĩ làm sao động viên đưỢc toàn thể cán bộ chiến sĩ dưới quyền của mình cần kiệm, chiến đấu tốt để hoàn thành nhiệm vụ như vậy mới có ý nghĩa thiết thực. Lòi khuyên của Bác thấm sâu trong chúng tôi. Trong lốp học không những trình độ không đều nhau, mà cách sốhg lại càng khác nhau. Có đồng chí khi kiểm điểm thì thấy mình, mỗi khi sắp bưốc vào trận đánh là ăn nhậu tiêu pha cho thỏa, để kì li chiến đấu 94 CHIẾC ÁO BÁC HỒ hy sinh cũng chẳng tiếc gì. Có đồng chí thì lại cần kiệm quá sức. Mặt trời đã ngả sau núi, gió đông nam nhè nhẹ vuốt chòm râu điểm bạc của Bác. Bác không nói mà nhìn chúng tôi khắp lượt. Ngưòi dừng lại lâu ở các đồng chí già vẫn còn trong quân ngũ như đồng chí Hoàng Đạo Thúy, Phạm Tư Lăng. Chợt Bác hỏi: - Các chú có tăng gia không? Đồng chí Hiệu trưởng thưa: - Dạ không ạ. Bác ngạc nhiên hỏi lại. - Tại sao không tăng gia? - Vì lớp học chỉ có ba tháng ạ. Bác không hài lòng, Người nói: - Ba tháng thì ta trồng rau. Giò còn hơn tháng nữa các chú cứ trồng đi. Mỗi người chỉ cần năm, sáu cây cải, chăm sóc tôt sẽ có vài ba cân cải. Vừa cải thiện đời sốhg, vừa giảm phần đóng góp của dân, vừa hiểu được cái khó khăn của lao động chân tay. Các chú có làm được không? - Dạ làm đưỢc ạ! - Chúng tôi đồng thanh trả lòi. Bác dặn thêm: - Bác muốh nói chuyện nhiều với các chú. Song thì giò có hạn. Chú nào có vấn đề gì chưa rõ thì biên thư cho Bác. Bác sẽ thu xếp thì giồ viết thư trả lòi. Chúng tôi đứng nghiêm chào Bác. Người vẫy chào rồi cùng đồng chí Hiệu trưởng đi về phía rừng có hiệu bộ đóng. Học sinh cũng lần lượt trở về bản hoặc nhà ở của mình. CÓ 95 NGOC CHÂU____________________________________ Tôi bâng khuâng nhìn theo hướng Bác đi, chợt nghĩ ra một việc cần tới hiệu bộ, vội bưốc nhanh theo bước Bác. Qua khoảng rừng, tới ven một bờ suôi, thì thấy Bác và đồng chí Hiệu trưởng đang dừng lại trước một chị người Tày, chán trâu bên suối. Chị bế trên tay một cháu nhỏ bụ bẫm. Bác ngắm nhìn cháu nhỏ rất trìu mến, rồi dùng tiếng Tày bảo chị cần giữ ấm cho cháu, gió núi, sưdng rừng dễ cảm lạnh. Chị vâng lòi vội đưa trâu, bế con vào bản. Bác hỏi đồng chí Hiệu trưởng: - Chú đưỢc mấy cháu? - Dạ hai cháu. Cháu trai tên là Thu Sđn, cháu gái tên là Thu Thủy. Bác cưòi hiền hậu, khen và kể chuyện: - Tên các cháu đẹp thật, chú là nhà văn nên thích núi mùa thu, nước mùa thu. Bác gặp ở thôn nọ, một gia đình nông dân bà con lại đặt tên cho các cháu là Khoai và Thóc. Nguyễn Thu Khoai, Nguyễn Thu Thóc, nghe cũng hay. Mọi người đều cười vui vẻ, Bác lại hỏi: - Thím ấy hiện làm gì? - Dạ các cháu còn nhỏ, nhà cháu bận trông các cháu ạ! - Phải tính sao, giao công tác cho các cô ấy. Tùy năng lực mà giao. Đánh máy, kế toán, hay cấp dưõng. Phải có sinh hoạt trong một tổ chức nếu không dễ lạc hậu. Khi đã lạc hậu thì sắc đẹp và tình yêu cũng khó giữ chú ạ. Đã tới hiệu bộ, tôi phải đi tìm các giáo viên, đành dừng lại. Nhìn hoài theo cho tối khi Người đi khuất. 96 BÀI HỌC DÁC DẠY Được tham gia trong đoàn quân đội về dự hội nghị cán bộ toàn quốc lần thứ ba của Đảng, lòng tôi tràn ngập sung sướng. Đoàn đại biểu quân đội tập trung, nhưng khi nghiên cứu: thảo luận lại chia vào các tổ của địa phương (lấy mỗi khu kháng chiến làm một tổ). Trước khi đọc diễn văn khai mạc, nói về thành phần đại biểu, Ngưòi phê bình nhẹ nhàng: - Hội nghị cán bộ Toàn quốc của Đảng bàn về giải phóng nông dân, mà phụ nữ thì chiếm một nửa trong nông dân, th ế mà ở đây chỉ có mấy chị em thôi. Chúng ta biết nói với hàng chục triệu phụ nữ trong cả nước thế nào? Rồi Bác hỏi thêm: - Có lẽ các địa phương cho là những hội nghị lốn như thê này chỉ có “những đấng mày râu” mới đủ tài trí tham dự, còn “đàn bà con gái” không thể tham dự đưỢc, có phải không? - Dạ, không ạ! - Nhiều đại biểu đáp lại. Sau đó, để không khí hội nghị vui vẻ lại, Bác đề nghị: 97 NGOC CHÂU____________________________ _ - Thôi, chỉ có một ít đại biểu phụ nữ thì ưu tiên cho ngồi lên trên vậy. Hội nghị vỗ tay vang dậy. Bác đọc diễn văn khai mạc. Ngưòi nói về nhiệm vụ của hội nghị. Lòi Bác trong giò phút này nghe mới thiêng liêng làm sao: mục đích cải cách ruộng đất là tiêu diệt chế độ phong kiên chiếm hữu ruộng đất, thực hiện ngưòi cày có ruộng, giải phóng sức sản xuất, đấy mạnh kháng chiến...”. Từng loạt, từng loạt tiếng vỗ tay như sóng triều dào dạt. Mọi ngưòi đứng cả dậy để hưởng ứng lòi tuyên bô" của Bác và hoan nghênh đồng chí Trưòng Chinh thay mặt Bộ Chính trị báo cáo chủ trương phát động quần chúng cải cách ruộng đất. Giò nghỉ, chúng tôi đi xem một sô" tặng phẩm của các Đảng anh em tặng. Chúng tôi đứng lặng giò lâu trước bức ảnh của Đảng Cộng sản Pháp vừa gửi tặng Bác. Bức ảnh phóng rất to, chụp khi Bác đang phát biểu tại Đại hội Tua, đại hội lịch sử của Đảng Cộng sản Pháp. Trông Bác, gò má cao, đôi mắt sáng, tôi tưởng như lòi Bác nói khi ấy còn văng vẳng bên tai: “...Lẽ ra hôm nay tôi đến đây là để cùng với các đồng chí góp phần vào sự nghiệp cách mạng thế giới, nhưng vối một nỗi đau buồn sâu sắc tôi đến đây với tư cách là đảng viên Đảng Xã hội để phản đốì bọn đế quôc đã gây ra những tội ác tày tròi trên quê hương tôi...”. Lòi nói ấy, giò đây đã sau 30 năm đang biến thành sấm sét nổ trên đầu bọn đế quốc, bọn chúa đất. Xem ảnh xong tôi quay ra thấy một sô" đại biểu quân đội đang đứng trao đổi tình hình chiến sự. Chợ; Bác đi 98
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.